Nỗi Oan

Chương 8: Đừng mà

Hàm Triết ở trong phòng cả đêm, chẳng đối hồi đến cô phải quỳ ngoài kia mệt mỏi, muốn gãy hai chân. Hắn nghỉ ngơi trong phòng làm việc luôn, vì thông với phòng ngủ.

Đến sáng, hắn mới bước ra khỏi phòng sau khi đã tươm tấc quần áo cả rồi, lúc đi qua chỗ tối qua cô nhặt những mảnh sứ vỡ, ánh mắt nhạy bén của hắn vô tình thấy vài giọt máu màu đỏ trên sàn đã khô.

Hắn nhíu mày đi ra mở cửa, cửa vừa hé thì Tịch Nhã đã ngã vào chân của hắn, Hàm Triết trợn mắt ôm lấy cô, vỗ mặt cô sốt ruột:"Tịch Nhã chị sao vậy? Tịch Nhã tỉnh lại cho tôi! "

Hàm Triết ôm cô về phòng, đặt cô nằm lên giường, hắn đưa tay rờ trán cô. Hình như đã sốt rồi thì phải, hắn gọi người hầu mang thuốc lên. Họ nhìn thấy cô nằm yên trên giường, hai đầu gối đã sưng đỏ thì động lòng thương xót, khi sáng họ dậy đã thấy cô quỳ như thế, không biết đã bao lâu nữa.

"Thiếu gia thuốc đây ạ! "

Hắn nhìn khay nhỏ người hầu mang lên có thuốc nước và khăn lau, hắn cẩn thận lấy khăn vắt ráo nước đặt lên trán cô. Lấy thuốc nghiền nát, đổ nước vào cho cô uống. Quản gia thấy tội liền lên tiếng:"Thiếu gia có cần gọi bác sĩ không ạ? "

"Không cần!"_hắn lạnh lùng trả lời, bình thản đứng dậy đi về lại phòng mình.

Lúc hắn rời đi làm, hắn căn dặn người hầu trong nhà:"Lát nữa nhớ cho cô ta ăn biết không."

"Vâng ạ! "

[...]

"Alo thiếu gia! "

Hắn đang bận việc ở công ty hôm nay đột nhiên người hầu gọi như thế, khiến cho hắn khó chịu còn có cảm giác không tốt:"Nói! "

"Thiếu phu nhân đã tỉnh rồi ạ! Cô ấy cũng đã ăn cháo nhưng mà... "

"Nhưng sao? "_Hắn mất kiên nhẫn hỏi, cô ta lại tính giở trò gì nữa đây?

Người hầu nghe giọng hắn có chút sợ hãi trả lời:"Dạ thiếu phu nhân ăn cháo xong lại tiếp tục đến cửa phòng của người quỳ ạ. "

Chưa nghe hắn trả lời chỉ nghe âm thanh tút tút truyền đến trong điện thoại.

[...]

Phải 7 giờ tối hắn mới về biệt thự, người hầu ra nghênh đón hắn sắc mặt ai cũng không tốt. Lúc sáng quản gia gọi còn tưởng hắn sẽ về liền, không ngờ tận bây giờ mới về.

"Thiếu gia! "

Cạch... Cạch... Cạch...

Hàm Triết đi lên lầu, nhìn cô bộ dạng mệt mỏi cố gắng quỳ trước cửa phòng mình. Hắn đi lại, Tịch Nhã biết được người tới, vẫn cúi gầm mặt :"Cậu đã về rồi! "

"Đứng lên đi! "_âm thanh lạnh lẽo ra lệnh cho cô phát ra từ miệng hắn. Hắn không nghĩ cô lại chịu nghe lời như vậy, hay do cô ngu ngốc, đến giờ vẫn còn quỳ.

Tịch Nhã như được cất bớt đi vài phần mệt nhọc, cô chống tay xuống đất từ từ đứng lên đối diện với hắn. Hàm Triết nắm tay cô kéo vào trong phòng, đẩy ngã cô xuống ghế sofa.

Hắn cũng nhanh chóng nằm lên người cô, tìm đến môi cô hôn mạnh bạo xuống, hàm răng trắng sắc nhọn kia không ngừng cắn lên hai cánh môi màu đỏ, cái lưỡi ma quái kia thuần thục đi vào sâu trong miệng của cô, hút lấy mật ngọt bên trong.

Tịch Nhã buông lỏng hai tay mặc kệ hắn muốn làm gì làm, cô đã kiệt sức rồi. Hàm Triết thấy cô nằm yên bất động như khúc gỗ, càng chán ghét. Nhưng cái miệng của hắn lại la liếʍ xuống cần cổ trắng ngần, gặm cắn như thói quen cho nó trở thành những dấu răng, rỉ máu.

"Ư...đau... "

Nghe Tịch Nhã bắt đầu mở miệng, hắn ngóc đầu lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo đầy sự nhẫn tâm . Bàn tay cởi bỏ những cúc áo pijama của cô ra, nhưng do nóng vội mà hắn xé tan luôn.

Xẹt...

Tịch Nhã đưa tay muốn che lại, nhưng bị hắn thô bạo đẩy ra, hắn kéo áo ngực cô đẩy lên trên, bàn tay to lớn cầm bầu ngực cô đưa vào miệng mυ'ŧ.

"Ư... Ưʍ... "_Tịch Nhã yếu ớt rêи ɾỉ trong miệng, hai chân không thể cựa quậy còn bị hắn đè lên đầu gối rất đau.

Hàm Triết hút ngực cô vào sâu trong miệng mình, bàn tay mò vào trong quần dài của cô, Tịch Nhã khẽ cong chân lên nhưng đau quá lại thẳng ra như cũ, khiến cho động tác tay hắn dễ dàng hơn. Hắn luồn vào luôn trong qυầи ɭóŧ của cô, mờ mẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ đa͙σ khô khốc của cô, khiến cô nhăn mặt.

Hắn ngước gương mặt quỷ quyệt của mình lên, Tịch Nhã mở trưng mắt nhìn chầm chầm, hắn bình tĩnh nói:"Chị có biết tại sao tôi giữ chị ở lại không? Có biết vì sao tôi lại giấu bí mật của chị đã gϊếŧ anh tôi với mọi người không? "

"..."_Tịch Nhã im lặng lắc đầu, cô cũng rất muốn biết lý do đây.

"Đó là bởi vì đối với một kẻ độc ác, mưu hại chồng như chị thì không thể bị trừng phạt dễ dàng được, cho dù là chết. Tôi sẽ hành hạ chị chẳng khác gì địa ngục, tôi sẽ khiến cho chị biết thế nào là sống không bằng chết."

Từng lời nói phát ra từ miệng hắn kèm theo rất nhiều sự giận dữ, cô biết Hàm Triết rất ghét cô, hắn làm sao lại che giấu giùm cô chuyện kia mà không có mục đích được.

Cô nghe tiếng khóa quần tây mở ra, tiếng dây nịt vứt xuống sàn nhà. Tịch Nhã vội nhắm mắt, cô biết con mãnh thú đã thức dậy rồi, nó chuẩn bị ăn cô.

Hàm Triết nhìn hành động của cô, mặt mày nhăn lại, khóe miệng hạ xuống cho thấy hắn đang rất nóng giận, hắn kéo quần cô xuống đặt cự long trước cửa huyệt của cô. Tịch Nhã cảm nhận được nó nhưng tại sao lâu như vậy mà hắn chưa vào? Cô tò mò mở mắt, lập tức Hàm Triết đâm mạnh vào. Khiến cô cong người lên hét lớn:

"A! "

"Chị dâu cảm giác tra tấn như này thế nào? Thích hơn nhiều phải không? "_Hắn cầm ngực cô bóp nắn đủ hình dạng, phía dưới không ngừng ra vào, cửa huyệt cô lại khít, kẹp hắn cực chặt khiến hắn cực sảng khoái.

"Ngô...không đừng mà...ân..."

Nhưng ngược lại, Tịch Nhã phải chịu đau đớn tột cùng, sự hành hạ bằng tìиɧ ɖu͙© này cô thật chịu không được, cô chỉ muốn chết đi mỗi khi hắn đâm vào mà thôi. Cô chán ghét hắn ở trong cơ thể mình, chán ghét đυ.ng chạm của hắn.

Hàm Triết cúi đầu hôn xuống môi cô, đùa giỡn bắt ép môi lưỡi cô day dưa với mình, nước mắt Tịch Nhã bắt đầu rơi xuống trên hai gò má. Hàm Triết nhận thấy nhưng không dừng lại, mà càng khiến những cú nấc vào sâu hơn.

"Ưʍ... Đau... Quá... Ngô... Ân... Ư..