Nỗi Oan

Chương 3: Cô đừng nghĩ tui sẽ tha cho cô

Hàm Triết trở về biệt thự lúc 9 giờ tối, hôm nay hắn rất bận phải làm nhiều việc, còn gặp đám đối tác nữa.

Người hầu thấy hắn về liền vội vã ra đón, xếp hai hàng ngay ngắn cúi đầu cung kính chào:"Nhị thiếu gia! "

"Từ giờ gọi là thiếu gia đi, anh trai tôi chết rồi không cần lê thê ."_Hàm Triết ghét nhất sự dài dòng vô ích, hắn cũng không muốn mình phải thấp hơn với ai, bản thân hắn không cần phải phân biệt tự khắc có khác biệt.

"Cô ta làm sao rồi? Đã ăn chưa? "

Hai nữ người hầu phụ trách chăm sóc cô sợ hãi nhìn nhau, rụt rè trả lời hắn:"Dạ thiếu phu nhân không chịu ăn ạ!"

Thật là, cách thay đổi tên xưng hô của hắn cũng quá mờ ám đi, nếu trong nhà này gọi hắn là thiếu gia, thì thiếu phu nhân là gọi Tịch Nhã sẽ khiến người khác hiểu lầm họ là vợ chồng nha.

"Cả ngày cũng không ăn gì sao?"_hắn tức giận quay qua giọng nói bực bội hỏi.

"Dạ! "_hai cô người hầu run rẩy trả lời hắn.

Hàm Triết tức giận đùng đùng đi lên phòng, không hề dùng tay mở mà đá chân phá cửa ra giọng nói rất lớn như dọa nạt người ta:"Tịch Nhã cô dậy cho tôi ngay! "

Tịch Nhã đang nằm ngủ li bì trên giường bị hắn gọi như vậy liền giậtmình tỉnh dậy, cô hốt hoảng nhìn hắn như ma quỷ dữ tợn tiến lại, đưa tay bóp cổ cô:"Cô muốn chết sao? "

"A! Đau! "_Tịch Nhã bị siết chặt khó chịu không thể thở, đưa tay giữ tay hắn, ánh mắt yếu ớt van xin.

"Tại sao cô không ăn sáng, lại bỏ bữa trưa và tối? "_gân tay hắn nổi lên, lực ở cổ cô càng thêm mạnh, khiến sắc mặt cô tái đi rất nhiều nhưng hắn không dừng lại.

Cô nhìn ánh mắt rực lửa giận của hắn, kèm theo trên trán nhiều đường gân hiện rõ làm cô run rẩy:

"Ư... To... Tôi... Xin... Ư... Lỗi.... "

Hàm Triết siết chặt hơn tưởng chừng cô sẽ chết, không ngờ phút cuối hắn lại thả ra. Tịch Nhã bị hất mạnh mặt quay qua một bên, tay vội ôm cổho sặc sụa:

"Ư... Ặc...ặc... Hực... "

"Cô đừng nghĩ là làm vậy thì tôi sẽ tha cho cô, cô muốn dùng chiêu tuyệt thực đối phó tôi à? "

Hàm Triết liếc mắt nhìn cô mệt mỏi đáng thương chẳng chút động lòng, mà còn trách mắng

Tịch Nhã sợ hãi lắc đầu trả lời:"Không có tôi chỉ là hơi mệt... Tôi... Tôi sẽ ăn mà, tôi sẽ ăn. "

Hàm Triết đứng dậy kéo mạnh tay cô lôi xuống bếp, Tịch Nhã chỉ biết ngoan ngoãn bước nhanh theo.

Hắn ném cô về phía trước khiến cô bị đυ.ng ngực vào cạnh bàn rất đau, nhưng Tịch Nhã chỉ biết cắn răng chịu đựng không dám ai oán gì.

Người hầu đã dọn sẵn đồ ăn lên bàn cho hắn và cô, nhìn cô bị hắn đối xử thô bạo như vậy người ta chỉ có thể thương xót, không thể giúp được.

Hàm Triết liếc con ngươi sắc bén nhìn đám người hầu, họ vội bỏ chạy về phòng khóa cửa lại không dám tò mò.

Hàm Triết đi lại nắm tóc Tịch Nhã kéo ngược ra sau khiến cô nhìn lên mặt mình, lạnh lùng nói:"Ăn cho hết chỗ thức ăn này. "

"Được được! "_Tịch Nhã vội vã gật đầunghe lời.

"Chị dâu tôi không muốn hành hạ chị như này đâu, tại chị không chịu nghe lời tôi thôi. Tôi chỉ là thay anh hai chăm sóc chị. "

Hàm Triết đột nhiên thay đổi sắc mặt, cười xảo quyệt ôm cô ngồi lên đùi mình.

"Ay đừng mà... Bỏ tôi xuống đi!"_ cô ngại ngùng lắc lư muốn đứng dậy.

"Ngồi yên! "_âm thanh ma quỷ khiến cô câm nín.

Tịch Nhã hít thở không thông, chẳng dám cựa quậy. Hai ta nắm chặt váy ngủ của mình, nhìn ba bốn món trên bàn, Hàm Triết liền nói vào tai cô:

"Bới cơm! "

"À... "_cô đưa tay lấy bát bới ra một chén cho mình, e dè hỏi hắn:"Cậu có ăn không? "

"Chị nói thử xem? "_hắn đưa tay xoay mặt cô lại, cô chẳng dám đối diện với hắn.

Cô liền hiểu ý hắn không bới thêm nữa, cầm bát cơm mình lên gắp cá ăn. Váy ngủ của cô bị Hàm Triết luồn bàn tay to lớn thô ráp vào phía dưới đùi, đi lên một đường thằng vuốt ve.

Cảm giác mát lạnh, nhột nhột khiến cô rùng mình xém rớt bát, Hàm Triết liếʍ mυ'ŧ tai cô nhắc nhở:"Ăn đàng hoàng! "

Tịch Nhã khó khăn nuốt miếng cơm xuống miệng, đưa tay múc canh húp. Ngón tay ma quái của Hàm Triết vén qυầи иᏂỏ của cô sang một bên, mân mê xoa xoa cửa huyệt.

"A!"

"Sao vậy? "_hắn đã biết rõ rồi mà còncố tình hỏi cô.

Cô nhắn mặt cầm chặt chén cơm:"Ưʍ... Tôi... Đau...Khó chịu..."