Nỗi Oan

Chương 2: Khốn kiếp làm sao nước mắt lại mặn như vậy

"Chị dâu cửa huyệt chị siết tôi chặt quá! Sướиɠ chết mất! "Cô xấu hổ lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy ra đưa tay bấu chặt drap giường:"Ưʍ... Kh... Không có... Đau... Ư.... Ân... "

"Ngô... "

Cô không ngừng kêu đau nhưng mà dường như hắn không chịu tha cho, vẻ mặt cười thỏa thích đầy sự tàn nhẫn hành hạ thể xác cô.

Tịch Nhã sắp chống chịu không nổi nữa rồi nhưng hắn cứ ra vào trong cô không ngừng, mỗi cú nấc đều đau thấu ruột gan.

Hàm Triết đâm vào rất sâu chạm đến tử ©υиɠ của cô, không hiểu vì sao âʍ đa͙σ của cô co bóp dữ dội hơn, mật dịch tiết ra càng nhiều.

Hắn đang gục mặt nơi hõm ngực của cô hai bầu vυ' bị hắn mυ'ŧ đến nát rồi, hắn không ngừng cắn trên hai quả nho nhỏ làm cô phải ưỡn mình về phía trước, dù bị hắn làm cho đau đớn nhưng lại không kiểm soát được mà ôm lấy cổ hắn. Đôi chân thon dài kẹp chặt hông của hắn, nước mắt vẫn thế rơi xuống thấm vào tay hắn.

Hàm Triết quỷ quyệt mà vuốt ve mặt cô, lè cái lưỡi đinh hương liếʍ những giọt nước mắt vào miệng.

Cô không dám vọng tưởng hắn đang nâng niu mình, vì hắn vừa liếʍ xong liền không thương tiếc vung tay lên tát vào gương mặt xinh đẹp của cô:

Chát

"A! "_Tịch Nhã còn đang tê dại bởi những kɧoáı ©ảʍ mà hắn mang đến, thì không ngờ hắn lại tát cô đau như vậy.

"Khốn khϊếp làm sao nước mắt lại mặn như thế? "

Tịch Nhã run rẩy thân thể, buông lỏng hai tay, không còn lực để bấu vào drap giường nữa. Nhìn cô vô hồn nằm như khúc gỗ làm cho Hàm Triết mất đi cả hứng, hắn đâm vào cô liên tục không dừng:

"Chị rõ ràng sướиɠ vì sao lại khóc? "

"Ưʍ... Không...đau... "_Tịch Nhã khóc không thành tiếng chỉ biết phát ra những tiếng yếu đuối trong miệng.

Hàm Triết cúi đầu hôn lên môi cô, dừng động tác một nhịp:

Ưʍ... "

Hắn lần này không mạnh mẽ nhưng cũng không dịu dàng, môi lưỡi hai người day dưa nhau hắn dùng răng cắn nhè nhè lưỡi cô đang mê muội theo mình, làm cho nơi khi nãy còn chưa lành lại ứa máu từng giọt dính vào răng hắn.

Hàm Triết cầm chắc eo thon của cô, lúc này cô đang không để ý đâm mạnh vào lần nữa rồi phóng thích.

Tịch Nhã nẩy mạnh lên một cái cơ thể co giật rồi ngất đi. Hàm Triết giữ cô lại nhìn cô xụi lơ trong ngực mình, hắn nhíu mày chán ghét rút cự long đã được thỏa mãn ra ôm cô vào phòng tắm.

Sau khi hắn rời phòng cô người hầu liền đã biết được hai người làm gì trong đó. Từ sau đại thiếu gia chết, nhị thiếu gia và thiếu phu nhân luôn mập mờ với nhau.

Nhưng trong thiếu phu nhân rất đáng thương, vẻ mặt lúc nào cũng phờ phạt, người thì đầy vết thương mỗi khi gần nhị thiếu gia.

Ai cũng biết hắn nổi tiếng là quỷ dữ đối với ai cũng tàn nhẫn, hắn đào hoa nhưng ít khi đυ.ng chạm nữ nhân lâu dài. Vậy mà hắn lại nhắm ngay vào vợ của anh mình, không sợ người ta chê cười, không sợ quả báo. Mỗi lần người hầu vô tình nhìn thấy hắn làʍ t̠ìиɦ tra tấn cô đều khϊếp sợ không dám nhắc đến. Muốn giúp cũng không được, cô bị mua về là người của họ rồi.

Hàm Triết thay tây trang chỉnh chu, lịch lãm nhìn có khí chất Trời ban, vương giả không giống như trên giường đê tiện với cô, hắn liếc mắt nhìn người hầu lạnh lùng phân phó:

"Mang cháo lên phòng cho cô ta! Phải ép cô ta ăn, nếu không các người biết tay tôi. "

"Dạ! "_người hầu vội nhanh chân đi chuẩn bị.

Hắn đi đến công ty thì phải, họ liền lên phòng mang đồ ăn cho cô. Bước vào căn phòng còn đầy mùi tìиɧ ɖu͙©, cảnh tượng ái muội giường ngủ bừa bộn.

Tịch Nhã bị trối hai tay, hai chân bất tỉnh đáng thương khiến ai nhìn cũng đau lòng.

Hai cô người hầu đi lại gọi cô:"Thiếu phu nhân... Thiếu phu nhân người dậy đi! "

Tịch Nhã vẫn không thể mở mắt, một cô gái bạo dạn tiến lên vỗ mặt cô:"Thiếu phu nhân! "

"A! Đừng làm nữa mà... Đừng làm tôinữa... "_Tịch Nhã tỉnh dậy nhìn hai người hầu, tâm tình liền hoảng sợ bị ám ảnh khi nãy.

Họ bèn trấn an cô:"Cậu chủ đi rồi ạ! Cô ăn cháo đi, kẻo cậu về lại đánh cô. "

"Không ăn! Mang đi đi! "_cô bị trói chân tay như tội phạm khiến cơ thể khó chịu, khi nãy còn bị hành hạ đến đau nhức tâm trạng nào mà ăn với uống.

"Nhưng mà... "_người hầu vẫn không nỡ rời đi, họ nhìn những vết cắn trên cổ cô cứ như ma cà rồng, thân thể cô yếu ớt không thể chống nổi. Nhớ ngày trước đại thiếu gia còn sống sủng ái cô biết bao, cưng chiều cô vô hạn cô muốn gì cũng được. Cô lạnh lùng không muốn cười nói với ai, thiếu gia vẫn cố gắng bên cô. Cho đến khi cô chịu mở miệng nói chuyện và cười với anh thì anh đã không còn.

Bây giờ bị nhị thiếu gia hành hạ không ra gì, tội nghiệp quá.

Tịch Nhã không muốn ai thương hại mình bèn nằm xuống chùm chăn lại:

"Mọi người ra ngoài hết đi! "

Hai cô người hầu chỉ đành đứng dậy bước ra mà không hoàn thành được nhiệm vụ.