Xuất Giới

Chương 8: Làm chuyện mà cô thích.

"Thân ái, thời gian của bữa tối đã trôi qua."

Tống Đức Ny mặc áo Valetino, tôi có thể nhìn ra được, vì tất cả cô gái đều mơ ước có một chiếc váy Valentino.

Cô mặc bộ đồ trễ vai, cường điệu đường cong bả vai, còn có xương quai xanh gợi cảm và cái cổ ưu mỹ của cô, mặc dù không nhìn được, nhưng đường cong vai mang một chút khí tức trung tính, vẫn gợi cảm nhưng lại không quá quyến rũ. Phần ngực được định hình bằng sa tanh sang trọng, thiết kế xoắn đặc biệt, đơn giản nhưng tinh tế, váy có tông màu đen, trắng và xám phù hợp với mùa thu, tạo cảm giác nhẹ nhàng tinh tế.

Cô mang theo loại bao tay dài đến khuỷu tay kia, giống như tham khảo tạo hình kinh điển của Audrey Hepburn trong phim. Loại bao tay này làm cho Tống Đức Ny có một loại cảm giác thần bí và cao quý, đồng thời nổi bật ra đường cong tinh tế thon dài trên ngón tay của cô. Cô đeo một chiếc vòng tay rộng hàng hiệu, dùng hoa cỏ khắc hoa văn, cộng hưởng với hoa văn trên váy của cô .

Tống Đức Ny chỉ vào cổ của mình lên án nói:

"Hôm nay cô hại tôi đến mức như vậy."

Tôi hơi nghiêng mắt đi, không thoải mái dùng tay phải nắm lấy cổ tay trái.

"Cảnh sát Chiêm Lam, cô có chuyện gì sao?"

Tôi có chuyện gì vậy? Tôi đang làm sao? Bây giờ là lúc nào, đội trưởng gọi tôi đi tìm Tống Đức Ny, tôi đã lập tức tới tìm cô ấy? Đúng rồi, là bởi vì tôi cảm thấy áp lực của phá án, Lã Thượng Bằng mới nói, cục trưởng cảnh sát cũng tạo áp lực cho chúng tôi, tôi nhất định phải làm ra thành tích.

Mặt của Tống Đức Ny, dưới ánh sáng yếu ớt bên ngoài phòng lập tức trở nên vô cùng tái nhợt, cô ấy là hung thủ gϊếŧ người liên hoàn mà tôi muốn tìm sao?

Trong đầu tôi hiện lên một tia sương mù không xác thực, sinh ra nghi vấn đối với hành vi và phán đoán của mình, một cô gái yếu ớt như cô ta có thể ghìm chết một người sao?

Ông Thiêm Phú là bị độc chết, độc chết là thủ đoạn thường dùng của nữ giới. Vương Đình Đình nói, nữ giới phổ biến bị cho rằng khi đối mặt với hành vi bạo lực thì tương đối cẩn thận và do dự, mà khuynh hướng tương đối nghiêng về sử dụng thủ đoạn gián tiếp.

Tôi không có thời gian, tôi nhất định phải trả lời vấn đề của cô ấy.

"Cô muốn đi đâu?"

Nghe thấy vấn đề của tôi, Tống Đức Ny cười một tiếng, giống như rót vào một tia sáng từ khắp nơi trong bóng tối: "Tôi có thể nhận lời mời của cô."

Ngồi trên chiếc ghế mạ vàng, tôi rất hối hận không hỏi trước đó muốn đi đâu.

"Đây là muốn làm gì?"

Sắp tiến vào bến tàu u ám vào mười hai giờ đêm, nơi này lại đèn đuốc sáng trưng. Bên bờ có một chiếc tàu du lịch khí phái chở khách chạy định kỳ, hiện tại tôi ngồi ở tầng đầu tiên rạp hát của tàu biển chở khách chạy định kỳ, gần như là chỗ nối với sân khấu.

Tôi nhìn quanh mình, có thể nhìn thấy phía dưới có người bắt đầu ngồi xuống, nhưng bên trái phòng trước mắt trống trãi không một bóng người. Phòng là nửa mở, có rào chắn, nhưng chỉ cần đèn đuốc tắt thì nơi này chính là thế giới bí mật, bên trong không nhìn thấy được một chút gì.

Tống Đức Ny không ở bên cạnh tôi, sau khi cô ấy dẫn tôi đi vào thì cô ấy lại rời khỏi, phòng biểu diễn định kỳ của tàu biển chở khách bắt đầu ngồi đầy người, thời gian chậm không giống như trước, Tống Đức Ny đi đâu lâu như vậy? Tôi đột nhiên muốn hỏi bản thân vì sao đi tìm Tống Đức Ny, cô ấy là một người bị hiềm nghi phạm tội, là người bị hiềm nghi trong vụ án gϊếŧ người, tôi thấy dưới lầu càng ngày càng nhiều người, nghĩ đến nếu như Tống Đức Ny chạy tới gϊếŧ người thì sao?

Tôi bối rối đứng dậy, muốn xông ra khỏi phòng, lúc này Tống Đức Ny đi vào, chúng tôi thiếu chút nữa đυ.ng vào nhau.

Tống Đức Ny hù tôi, cô ấy dừng lại, có nhiều thích thú nhìn tôi.

Tôi đang muốn tránh ra thì cô ấy đã nhanh chóng dựa vào tôi rồi hôn môi của tôi, cả người tôi cứng ngắc.

"Tôi không trượt xuống đâu, đừng sợ..."

Tôi nên phản ứng ra sao? Nếu như tôi có phản ứng thì có phải là vừa lòng Tống Đức Ny hay không? Tôi quyết định coi như không có gì xảy ra, tôi lui về chỗ ngồi, cảm thấy toàn thân không đủ sức, nhất định phải kéo Tống Đức Ny ra khỏi phạm vi ánh mắt của tôi mới có thể thả lỏng một chút.

Mà dáng đi của Tống Đức Ny nhẹ nhàng tựa vào trên ghế, trong tay cầm biểu tượng tiết mục, bao phủ ở trên mặt của cô ấy.

Tôi không nhịn được nữa, nhìn Tống Đức Ny khí định thần nhàn hỏi:

"Cô đi đâu vậy?"

Tống Đức Ny giơ danh sách tiết mục trong tay, tôi chú ý đến bao tay của cô ấy không thấy đâu.

Tôi lại hỏi:

"Chúng ta thật sự phải xem ca kịch vào nửa đêm mười hai sao?"

Tống Đức Ny hoạt bát cong môi lên: "Cô tuyệt đối sẽ không hối hận."

Thời gian diễn ra đến rồi. Kịch trường tối lại, cũng không có người xem ồn ào náo động. Có người đi vào phòng bên trái phòng, anh ta im lặng, không quấy rầy đến chúng tôi.

Khi màn sân khấu đầu tiên sáng lên, Tống Đức Ny cúi người nhìn chăm chú sân khấu, tập trung toàn bộ tinh thần.

Tôi không khỏi suy nghĩ, bị cô ấy nhìn chăm chú như vậy sẽ là cảm giác gì?

Vì sao Tống Đức Ny lại cảm thấy hứng thú với tôi? Chỉ là bởi vì tôi là cảnh sát sao? Cô ta muốn chơi trò quan binh bắt cướp sao?

Tôi cảm giác đứng ngồi đứng ngồi không yên, có một loại khó mà khống chế, sống chung một phòng với một nữ tử như ảo giác này thật sự làm cho người ta khó mà chống đỡ.

Tôi đến để làm việc, tôi nói với mình, tôi đến để phá án, tôi đến để phá án.

Cho đến khi màn hình sáng lên, tất cả ánh đèn lại sáng lên.

"Cô không thích Hoan Phổ Khế Ni sao?"

Nụ cười của Tống Đức Ny cùng cong lên theo tất cả ánh đèn, thật lóa mắt.

"Đại sư ca kịch."

Tôi nhún vai. "Cha mẹ tôi đã mang tôi đi xem qua, không có cảm giác gì đặc biệt."

"Vậy cô thích cái gì?"

Tôi không trả lời.

"Tôi biết cô thích gì."

Tay của Tống Đức Ny giơ lên lơ lửng giữa không trung:"

"Cô thích kí©ɧ ŧɧí©ɧ."

Cô ấy đang đến việc nói vì sao tôi lại chơi trò mèo bắt chuột với cô ấy, cô ấy đang nói vì sao tôi lại cảm thấy cô ấy khả nghi nhưng lại không nhịn nổi mà tới gần.

Gân xanh trên trán tôi không ngừng nhảy lên, cằm nhíu chặt, tôi bị cô ấy đánh giá không che giấu như vậy làm loạn trận cước.

"Đi thôi."

Tống Đức Ny đứng dậy.

"Đi đâu vậy?"

Nghỉ ngơi giữa buổi đã sắp kết thúc, cô còn muốn đi đâu nữa?

Tống Đức Ny cúi người kề sát bên tai của tôi, nói nhỏ:

"Làm chuyện mà cô thích."