Liễu Cơ rêи ɾỉ lấy giả làm thật, khiến cho người nghe tê dại.
Sau khi nghe thấy động tĩnh khó mà lọt tai này, quả nhiên Văn Nhân Lận thực sự dừng chân lại.
Suy cho cùng Triệu Yên cũng không phải là nam nhân chân chính, đối với chuyện vợ chồng, nàng thực sự rất ngây thơ, tiếp xúc quá gần lại lo lắng Liễu Cơ phát hiện ra khác thường.
Nàng lặng lẽ gắng sức, ý đồ giành lại quyền kiểm soát, ai biết vừa mới vươn tay ra đã bị Lưu Cơ nắm lấy cổ tay rồi ấn xuống.
Triệu Yên trợn tròn mắt: Vị tỷ tỷ này, lực tay sao mà mạnh thế!
Bên ngoài tĩnh lặng nhưng nàng biết Văn Nhân Lận còn chưa rời khỏi đây.
Quả nhiên, chỉ dừng chân trong thoáng chốc, Văn Nhân Lận đã bình tĩnh bước vào, vén vạt áo ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong phòng, thậm chí còn có nhã hứng rót cho bản thân chén trà, tỉ mỉ thưởng thức.
Màn trướng mờ mờ, bóng hình Văn Nhân Lận bị che khuất chỉ còn mơ hồ, khó mà nhìn ra vui giận.
Thế nhưng lúc này, Triệu Yên vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Văn Nhân Lận như xuyên thấu qua màn trướng nhìn nàng, im hơi lặng tiếng mà khiến người ta lạnh cả người.
Triệu Yên khóc không ra nước mắt: Sao... sao hắn còn chưa đi?
Liễu Cơ cũng nhíu mày, lạnh mặt, giọng nói quyến luyến, diễn ngày càng nhập vai: “Túc Vương còn ở đây thì điện hạ làm sao làm việc được?”
“...”
Triệu Yên nghe đến da đầu tê rần, thực sự không có mặt mũi nghĩ đến biểu cảm Văn Nhân Lận thế nào.
Bóng dáng ngồi bên ngoài màn trướng bất động như núi, chỉ nghe thấy tiếng va chạm của chén trà đặt xuống mặt bàn, âm thanh nhẹ nhàng nhưng trong tẩm điện yên ắng lại vô cùng rõ ràng.
“Bản vương nhớ rõ kẻ dụ dỗ, mê hoặc chủ đáng bị dùng cực hình.”
Giọng nói không chút gợn sóng của Văn Nhân Lận nhẹ nhàng truyền đến.
Cả người Triệu Yên cứng đờ.
Nàng biết Văn Nhân Lận không hề có ý đe dọa, hắn thực sự có thể làm thật đó.
Triệu Yên lắc đầu với Liễu Cơ đang sắp nổi giận, tỏ ý bảo nàng ấy nhịn xuống.
Đợi Liễu Cơ buông lỏng tay đang đè ép nàng ra, nàng mới khoác chiếc áo choàng rộng rãi vào rồi hơi chống người dậy, khàn giọng: “Kỳ thực cô không có ham mê để người quan sát, bây giờ đêm cũng đã khuya, Túc Vương về phủ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai rồi nói.”
“Bổn vương chỉ hơi tò mò.”
Văn Nhân Lận dùng giọng điệu trầm thấp và khàn khàn nhất, nói những lời ngang ngược nhất: “Ban ngày Thái tử điện hạ còn ốm không xuống được giường, đêm đến lại có tinh lực tìm kiếm niềm vui với nữ nhân, đây có thể được xem là kỳ tích y học, khiến người ta tặc lưỡi.”
Triệu Yên nghe xong cả người lạnh lẽo, tay cũng cứng đơ, nàng kiệt sức suýt nữa ngã xuống, không nhịn được kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu này ẩn sau màn trướng nhưng lại có sự hấp dẫn và trêu chọc người ta khó nói thành lời.
Triệu Yên vội vàng cắn môi, dứt khoát đâm lao phải theo lao, nàng căng da đầu đáp: “Ham muốn ăn uống và tìиɧ ɖu͙© là bản năng bình thường của con người. Bây giờ không phải thời cơ tốt để nói chuyện phiếm, Thái phó còn không đi, cô thực sự không được nữa.”
Văn Nhân Lận bật cười, bóng tối khiến cho sắc mặt hắn mơ hồ, khó mà phân rõ, ngay cả tiếng cười cũng trở nên khó đoán.
Hắn làm ra vẻ mặt hiểu rõ, từ trong hộp thuốc của Tôn Y tiên, lấy ra một bình thuốc, bàn tay với khớp xương xinh đẹp cầm bình ngọc không biết tên trong tay, tinh tế thưởng thức.
“Thái tử cứ làm chuyện của Thái tử, chỉ cần đưa một tay ra để Tôn Y tiên bắt mạch là được.”
Nghe mấy từ hung mãnh này mà xem!
Má Triệu Yên nóng ran, nàng cứng họng: “Bệnh của cô đã sắp khỏi rồi, hà cớ gì phải chuyện bé xé ra to, làm phiền đến y tiên người ta.”
“Khỏi bệnh rồi?”
“Khỏi, khỏi rồi.”
Văn Nhân Lận không ừ hử gì mà chuyển chủ đề: “Vậy thì, ngày mai Thái tử có thể đến điện Sùng Văn để nghe giảng rồi?”
Triệu Yên nghiến răng nghiến lợi, gấp gáp đến hốc mắt cũng sắp đỏ lên, trong tình huống trước mắt, nàng chỉ muốn Văn Nhân Lận rời đi càng nhanh càng tốt.
Thế là nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Sẽ đến.”
Văn Nhân Lận đã đạt được mục đích, lúc này hắn mới thỏa mãn “ừm” một tiếng, giơ tay chỉnh lại tay áo rồi đứng dậy.
Hắn đi được hai bước rồi lại dừng chân: “Đúng rồi.”
Trong tức khắc, một ngụm khí dâng lên cổ họng Triệu Yên.
Văn Nhân Lận hơi quay đầu, đặt bình thuốc trong tay lên bàn: “Cái này nhớ phải uống, nó có lợi với thân thể Thái tử.”
Ngón tay thon dài của hắn chỉ bình thuốc, lúc này mới thực sự rời đi.
Cho đến tận khi bóng người cao lớn ấy đi xa, cửa điện đóng lại, đến cả bước chân cũng hoàn toàn không nghe thấy nữa, Triệu Yên mới chùn sống lưng xuống, lấy chiếc chăn đắp lên cơ thể lạnh lẽo cứng đờ.
Liễu Cơ ngồi trên giường nhìn nàng, giống như nghiên cứu nhưng Triệu Yên thực sự chẳng còn sức lực đoán xem rốt cuộc thì nàng ấy đang nghĩ gì.
May mà rất nhanh Liễu Cơ đã rời mắt. Nàng ấy qua loa, thô lỗ kéo cái váy dài vướng bận ra rồi xuống giường, cầm bình thuốc Túc Vương để lại lên rồi ngửi, sau đó nhíu mày.
Triệu Yên thấy vẻ mặt nghiêm trọng của nàng ấy bèn thò đầu ra khỏi màn trướng, cả người được bao phủ chặt chẽ kín mít bên trong, nàng căng thẳng hỏi: “Đấy là cái gì thế? Có độc không?”
Liễu Cơ chán ghét nói: “Tiêu Dao đan.”
“Đan gì cơ?” Triệu Yên không hiểu.
Liễu Cơ nhìn nàng, đổi cách nói khác: “Bổ thận tráng dương.”
“...”
Bây giờ thì Triệu Yên hiểu rồi. Không dễ dàng gì mới phản kích lại được một lần, cuối cùng vẫn thất thủ.
...
Tịnh thất hơi nước mờ mịt, Triệu Yên ôm đầu gối, ngồi bên mép ao tắm, nửa khuôn mặt ẩn trong nước, chỉ để lộ ra cái mũi với đôi mắt lấp lánh, để mặc cho nước nóng gợn sóng dội đi sự khϊếp sợ và mệt mỏi khắp người.
Trong một ngày, chỉ có lúc này nàng mới có thể cởi xuống lớp ngụy trang, được làm chính mình.
Trước đây ở hành cung Hoa Dương, phần lớn là rừng núi hoang dã, sau núi còn dựa theo điều kiện sẵn có để mở một biệt viện suối nước nóng thiên nhiên. Lúc nhàn rỗi không có gì làm, nàng sẽ dẫn theo cung nữ thϊếp thân đến đó ngâm một lát, ngày tháng trôi qua tự nhiên xán lạn, không gì gò bó, không giống như bây giờ so chiêu phá chiêu, cẩn thận từng bước...
Ý thức được bản thân bắt đầu hoài niệm sự an ổn trong quá khứ, Triệu Yên đứng dậy, lắc đầu, ánh mắt lại trở nên trầm tĩnh và kiên định.
Khoác y phục quay lại tẩm điện, Liễu Cơ đã không còn ở đó nữa.
Triệu Yên ngáp một cái rồi xiêu vẹo lên giường nghỉ ngơi, đợi hai khắc sau, nàng vẫn không thấy Lưu Huỳnh đâu.
Bình thường, đêm đến, nàng ấy đều tách ra khỏi đám người hầu trong cung, cầm đèn kiểm tra đi kiểm tra lại xem nịt ngực của Triệu Yên còn chặt hay không rồi mới lui xuống.
Đã khuya rồi, Triệu Yên cũng không đợi nữa, nàng quấn chặt y phục, đắp chăn lên rồi chậm rãi nhắm mắt.
Trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, cảm thấy không đúng lắm, đột nhiên nàng bật dậy choàng áo lên.
Gọi cung nữ trực đêm ngoài điện vào, Triệu Yên hỏi: “Lưu Huỳnh đâu?”
Cung nữ trả lời: “Vừa nãy nô tì thấy Lưu Huỳnh tỷ tỷ đi từ thiện phòng đến điện Thừa Ân rồi ạ.”
Điện Thừa Ân là nơi ở của Liễu Cơ.
Trong lòng Triệu Yên căng thẳng, nàng hỏi tiếp: “Trong cung có người đến à?”
Cung nữ vội gật đầu: “Có Trương nữ sử của Khôn Ninh cung đến. Lúc đó điện hạ đang tắm rửa, Lưu Huỳnh tỷ tỷ nói không phải chuyện lớn gì, không cần làm kinh động đến điện hạ, bản thân tỷ ấy đi tiếp đón.”
Triệu Yên không cảm xúc, sau khi cho cung nữ lui xuống, nàng cầm lấy chiếc áo lông cáo trên giá treo bằng sơn sống rồi khoác lên, sau đó nhấc đèn ra khỏi cửa điện.
Hành lang quanh co, ánh đèn rập rờn, Lưu Huỳnh bê khay đi qua đình viện.
Đại khái là có tâm sự, nàng ấy thế mà không phát hiện ra Triệu Yên đứng dưới mái hiên.
“Lưu Huỳnh.”
Triệu Yên nhẹ giọng gọi nàng ấy: “Muộn thế rồi còn đi đâu vậy?”
Hai vai Lưu Huỳnh run lên, trên mặt khó giấu được vẻ hốt hoảng, khẩn trương.
Nàng ấy vội cúi đầu, đứng im tại chỗ nhỏ tiếng: “Liễu Cơ giúp đỡ điện hạ giải vây, nô tì đưa nàng ấy chút rượu và đồ ăn đêm.”
Triệu Yên soi đèn, nhìn về phía điện Thừa Ân rồi hỏi: “Là ý của mẫu hậu sao?”
Biểu cảm trên mặt Lưu Huỳnh hiện lên sự dao động rất nhỏ, nhưng không trốn thoát được ánh mắt của Triệu Yên.
Trong lòng nàng hiểu ra, cũng đoán được dụng ý của mẫu hậu.
Liễu Cơ với huynh trưởng sớm chiều ở chung đến nửa năm trời, nắm rõ trong lòng bàn tay thói quen với sức khỏe của huynh trưởng, nàng ấy là biến cố lớn nhất trong kế hoạch “thay xà đổi cột” lần này.
Chắc chắn mẫu hậu sẽ không cho phép biến cố này tồn tại như thế.
Nếu nói lúc đầu chỉ cần đưa Liễu Cơ xuất cung là được, vậy thì tối này, sau khi Túc Vương đánh úp bất ngờ, Liễu Cơ có khoảng cách tiếp xúc gần nhất với “Thái tử” không thể giữ lại tính mạng.
Suy cho cùng đối với mẫu hậu quả quyết, vô tình mà nói, chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.
Gió lạnh băng thổi vạt áo bay, Triệu Yên cụp mắt, tóc dài buộc một nửa từ sau tai xòa xuống một lọn, dải băng quấn trên trán làm lộ ra vài phần bệnh tật.
Nàng không có quyền chỉ trích mẫu hậu lạnh lùng, suy cho cùng con đường hai người bước lên vốn là núi đao biển lửa, xương trắng lót đường.
Nàng chỉ có hơi thương cảm mà thôi.
Đại khái là huynh trưởng thực sự vô cùng yêu mến và tôn trọng Liễu Cơ nên mới dung túng để nàng ấy gọi thẳng họ tên, mới cho nàng ấy lệnh bài thông suốt để phòng thân. Nếu huynh ấy biết đêm nay Liễu Cơ vì thế mà chết, chắc là... sẽ ở dưới hoàng tuyền đau lòng đến rơi lệ nhỉ.
Trong im lặng, Lưu Huỳnh cúi đầu ngày càng thấp, xương bả vai gầy gò nhô ra sau lưng, đốt tay bê khay cũng trắng bệch.
“Ta biết ngươi nghe theo mệnh lệnh của mẫu hậu, vì nghĩ cho đại cục, ta không có ý trách ngươi.”
Triệu Yên trầm ngâm, đôi mắt nhuốm màu nặng nề của màn đêm giống hệt với cố Thái tử: “Thả đồ trong tay ngươi xuống đi, đích thân ta sẽ đưa nàng ấy.”
Lưu Huỳnh mím môi không động đậy.
Triệu Yên hơi mấp máy khóe môi, lộ ra nụ cười mà không giống cười: “Yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ mà.”
Điện Thừa Ân được bày trí khí thế, ngăn nắp, sách xếp đầy phòng, trên tường còn treo một cây cung đẽo từ ngà voi, không giống như phòng của một nữ tử lắm.
Bên cửa sổ để một chiếc đèn bằng vải lụa, Liễu Cơ chống tay, khoanh chân ngồi sau bàn, nghiêng đầu nhìn vầng trăng khuyết treo trên ngọn cây ngoài cửa sổ rồi thất thần, tư thế ung dung như đang đợi ai đó.
Lưu Huỳnh thả chậm động tác, đặt rượu và thức ăn lên trên bàn, ánh mắt Liễu Cơ vẫn không hề di chuyển.
Ánh sáng ấm áp của ánh đèn chiếu lên góc nghiêng của nàng ấy, mũi thẳng, môi đỏ, vành tai sạch sẽ không xỏ lỗ tai giống như nữ tử bình thường. Thân hình nàng ấy không đẫy đà, không có đường cong lung linh, trong một khoảnh khắc, Triệu Yên đột nhiên cảm thấy, nếu như Liễu Cơ cởi bỏ lớp trang điểm rồi mặc lên trang phục của nam nhân, chắc chắn nàng ấy sẽ tuấn tú lóa mắt hơn nàng.
Triệu Yên cũng không xỏ lỗ tai.
Theo phong tục của Đại Huyền, ngày nữ tử thành niên năm mười lăm tuổi sẽ được nữ trưởng bối trong tộc đích thân xỏ lỗ tai cho, điều đó có nghĩa là đã có thể thành thân, gả cho người khác rồi.
Từ trước đến nay Triệu Yên vẫn không phục: Xỏ lỗ tai xong liền gả cho người khác rồi sinh con, loại dấu ấn này có khác gì sống mà như gia súc, chỉ cần ấn xuống là có thể xuất chuồng?
May mà trong hành cung Hoa Dương vốn không có mấy người nhớ được ngày sinh của nàng, đương nhiên cũng tránh được nỗi đau bị xỏ lỗ tai. Nhớ được ngày sinh của nàng, trèo đèo lội suối mà đến cũng chỉ có huynh trưởng Triệu Diễn ngốc nghếch của nàng thôi.
Mà bây giờ, đến cả người trong phòng huynh trưởng nàng cũng không bảo vệ được.
Triệu Yên ra dấu để Lưu Huỳnh lui xuống.
Lưu Huynh muốn nói lại thôi chần chừ một lát, nàng ấy lựa chọn nghe lời rồi hơi khom gối hành lễ, sau đó bưng khay, lặng lẽ lui ra, đóng cửa lại rồi trực bên ngoài.
Triệu Yên đè giọng, vén vạt áo ngồi xuống đối diện Liễu Cơ, dịu giọng nói: “Chuyện tối nay, cô phải đa tạ ngươi đã trượng nghĩa giải vây.”
Lúc này Liễu Cơ mới quay đầu qua nhìn nàng, con ngươi hiện lên màu hổ phách nhàn nhạt dưới ánh đèn.
Ánh mắt nàng ấy rực rỡ như chính con người nàng ấy vậy, thẳng thắn không hề che giấu. Khi Triệu Yên bày ra tư thế “Thái tử”, cân nhắc nên làm sao để tiếp tục cuộc trò chuyện thì Liễu Cơ đột nhiên xùy một tiếng.
“Ta biết, ngươi không phải Thái tử thật sự.” Đây là câu đầu tiên nàng ấy nói.
Trái tim Triệu Yên đột nhiên co lại, cả người toát mồ hôi, lông tơ dựng đứng cả lên.
Gió lạnh thổi vào từ cửa sổ, ánh trăng tan vỡ đầy đất, cành cây khô in bóng.
“Triệu Diễn đang ở đâu?” Liễu Cơ lại lần nữa nói ra lời khiến người ta kinh ngạc.
Thấy thiếu niên nhỏ bé trước mắt không nói gì, Liễu Cơ nhíu mày giống như đã có đáp án, ngón tay dài gầy gò hơi nắm lại.
“Chàng... chết thế nào?”
Giọng điệu của nàng ấy trầm đi không ít, giống như đang đè nén giận dữ.
Triệu Yên nhìn nàng ấy không chớp mắt, áo lông cáo bị gió đêm ngoài cửa sổ thổi hơi lay động, cọ lên cằm nàng.
Những người tìm kiếm đường sống trong cung, đại đa số đều có tâm tư như tổ ong, trong lòng Triệu Yên biết rõ, còn chưa đến mức vừa bị người ta gạ hỏi nàng đã thú nhận tất cả.
“Liễu Cơ đang nói gì thế, sao cô lại nghe không hiểu?”
Nàng không đổi sắc mặt, lộ ra nụ cười thương hiệu của Thái tử.
...
Ngoài cửa cung xe ngựa lặng im đứng đó, hai ngọn đèn tỏa ra ánh sáng ấm áp trong ba thước.
Văn Nhân Lận đứng trong ánh sáng, chắp tay với lão giả lớn tuổi trong xe: “Đêm nay huy động nhân lực, làm phiền tiên sinh chạy theo bổn vương một chuyến.”
“Ngươi nên biết rằng, lão phu đi chuyến này không vì Đông cung mà là vì ngươi.”
Tôn Y tiên râu tóc đều dài, tinh thần quắc thước: “Nếu ngươi chết rồi, dưới cửu tuyền, lão phu phải đối mặt với Văn Nhân tướng quân thế nào đây?”
Văn Nhân Lận đứng thẳng dậy rồi cười nhạt: “Bổn vương không đáng để lão tiên sinh phải nhọc lòng. Người rơi xuống luyện ngục, sớm đã không cứu nổi nữa rồi.”
Tôn Y tiên lắc đầu thở dài, ngồi lên xe ngựa, rất nhanh đã ra khỏi cửa cung, vầng trăng khuyết nghiêng nghiêng treo trên Tây Uyển.
Túc Vương chậm rãi đi dọc theo đường trong cung, triều phục đỏ sẫm bị màn đêm thấm vào thành tím sẫm, móc vàng đai ngọc, sang quý, ung dung.
Trương Thương phía xa đi theo sau, bụng đầy thắc mắc.
“Không phải Vương gia nghi ngờ trong Đông cung có chuyện lạ sao?”
Hắn ta không nhịn được mà huých cùi chỏ về Thái Điền bên cạnh, thì thầm: “Tối nay là cơ hội tốt như vậy, chúng ta cứ đi thế này sao?”
Đang nói thì một con mèo đen bóng mượt nhẹ nhàng nhảy xuống từ bức tường bên cạnh con hẻm, bước chân nhỏ bé đạp trên mặt đất lạnh băng, đi vòng quanh Văn Nhân Lận xin ăn một cách quen thuộc.
Thái Điền thở dài, hất cằm về phía một người một mèo kia: “Ngươi biết con mèo kia săn mồi thế nào không? Sau khi bọn chúng săn được con mồi sẽ không vội nuốt xuống bụng ngay mà ấn đuôi của con mồi, đùa nghịch trong lòng bàn tay, chậm rãi mưu tính.”
Trương Thương hoang mang: “Cái này thì có liên quan gì đến Vương gia?”
Thái Điền dùng ánh mắt nhìn gỗ mục để nhìn đồng liêu, điềm đạm nói: “Đối với Vương gia mà nói, thứ thú vị không phải kết quả mà là hưởng thụ quá trình bày bố rồi thu lưới. Vội vã liều lĩnh, sẽ dẫn lửa đốt đến người mình đó.”
Trương Thương nhớ đến câu vừa nãy của Vương gia: “Người rơi xuống luyện ngục, sớm đã không thể cứu nổi nữa rồi.”
Rốt cuộc Vương gia đã trải qua những gì mới có thể ở lứa tuổi còn hăng hái hăm hở, nói ra những lời lạnh lẽo ấy?
“Meo meo...”
Mèo đen có được thịt khô, thỏa mãn cọ vào lòng bàn tay Văn Nhân Lận.
Văn Nhân Lận cụp mắt, nhẹ nhàng vuốt ve, góc nghiêng như vẽ, cái bóng hắn lên tường cung, dưới ánh trăng, hồng y phong nhã vô song.