Tiểu Mầm Đoạt Xá 🌱
Thời Phong thoải mái híp mắt, bàn tay vô thức siết chặt lấy cánh tay của Quý Dược. Ngón cái của hắn thậm chí lơ đãng vuốt ve cổ tay mềm mại của cậu, hành động như một phản xạ tự nhiên.
Khoảnh khắc cánh tay bị nắm lấy, trong lòng Quý Dược run rẩy.
Tựa như có một dòng điện mỏng manh từ đầu ngón tay của Thời Phong truyền vào da thịt cậu, chảy thẳng vào trái tim, khiến nhịp đập bỗng trở nên hỗn loạn.
Cậu cố gắng đè nén cảm giác không khỏe truyền tới từ trái tim, trong đầu chợt lóe lên ký ức về báo cáo từ cơ sở dữ liệu: dị năng của Thời Phong là dị năng lôi.
Tay bị nắm chặt, đầu ngón tay Quý Dược dần trở nên lạnh lẽo và run rẩy. Cậu hơi nhíu mày, trong lòng dấy lên nghi hoặc không thể lý giải.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ, dòng suy tư của cậu đã bị cắt ngang bởi hành động táo bạo của Thời Phong.
Người đàn ông cao lớn đột nhiên siết chặt cổ tay cậu, năm ngón tay dùng sức kéo cậu lại gần.
Cùng lúc đó, Thời Phong cúi người về phía cậu.
Bóng dáng to lớn của hắn che khuất ánh sáng, phủ xuống người Quý Dược như một thiên la địa võng, bao trọn cậu trong phạm vi áp chế của mình.
Đôi mắt Thời Phong rũ xuống, nhìn chằm chằm vào Quý Dược không chút né tránh.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, mang theo nụ cười nhàn nhạt khó đoán. Trong ánh mắt kinh ngạc của Quý Dược, hắn bất ngờ cúi xuống, luồn tay qua đầu gối cậu, bế cả người cậu lên rồi đặt lên đùi mình.
Phần lưng Quý Dược cứng đờ dựa vào l*иg ngực dày rộng của Thời Phong. Đôi tay cậu cũng cứng nhắc đặt trên cánh tay rắn chắc của hắn.
Toàn thân cậu căng cứng, tinh thần trở nên khẩn trương cực độ.
Mọi giác quan trong cơ thể như tập trung cả vào chiếc cổ trắng nõn của mình, nơi mà hơi thở nóng rực của Thời Phong đang phả vào.
Hơi thở của hắn khiến làn da cậu trở nên ẩm ướt, ửng đỏ một cách bất thường.
Trên gương mặt Quý Dược dần hiện lên một tầng đỏ mê ly, không tự nhiên. Đôi mắt đen nhánh của cậu phủ đầy hơi nước, như thể đang ngập tràn trong một cơn choáng váng khó tả.
Cảm giác căng thẳng của cậu bị dòng điện không ngừng cuộn trào từ Thời Phong xâm nhập vào cơ thể. Dòng điện đó len lỏi vào từng dây thần kinh, khiến Quý Dược cảm giác như mình sắp chết lặng trong khoảnh khắc ấy.
Ánh mắt Quý Dược mờ mịt, thất thần nhìn về phía trước. Cậu hoàn toàn buông thả, để mặc bản thân bị Thời Phong ôm gọn vào l*иg ngực, tùy ý để hắn hít ngửi và vuốt ve.