Dịch: Tiểu Mầm Đoạt Xá 🌱
Dứt lời, người dẫn đường co rụt cổ lại, mím chặt môi không dám phát thêm một tiếng nào nữa, như thể chỉ cần nói thêm một câu sẽ bị ánh mắt của Tiết Nguy thiêu rụi.
Bầu không khí trong văn phòng lập tức trở nên chết lặng. Sự tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng lá rơi bên ngoài cũng có thể nghe rõ.
Nếu nói Thường Ngọc là bạch nguyệt quang trong lòng Tiết Nguy và Yến Thăng, thì Mạc Hành chính là bạch nguyệt quang trong lòng Thường Ngọc.
Bốn người bọn họ lớn lên cùng nhau, và tình cảm của Thường Ngọc dành cho Mạc Hành từ lâu đã là một bí mật mà ai cũng biết.
Năm xưa, Thường Ngọc chủ động gia nhập Bạch Tháp cũng chỉ vì muốn được ở bên Mạc Hành. Nhưng khi ấy, bên cạnh Mạc Hành đã có một dẫn đường hoàn hảo mà hắn tìm được trong một nhiệm vụ.
Tuy nhiên, cách đây một tuần, trong khi theo Mạc Hành làm nhiệm vụ, dẫn đường kia đã không may bị lỗ đen nuốt chửng. Đến giờ, sống chết thế nào vẫn chưa rõ.
Dẫn đường là yếu tố không thể thiếu đối với lính gác. Nếu không có dẫn đường, tinh thần lực của lính gác sẽ bạo động mà chết. Vì vậy, dù Mạc Hành không muốn, hắn vẫn buộc phải chấp nhận dẫn đường do Bạch Tháp sắp xếp.
Rất có thể, Thường Ngọc đã chủ động cầu xin để được trở thành dẫn đường của Mạc Hành.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Tiết Nguy càng thêm đen kịt.
Gương mặt hắn co giật, những đường nét dường như vặn vẹo vì cơn giận dữ. Ánh mắt Tiết Nguy nhìn Quý Dược tràn đầy căm phẫn, nham hiểm đến mức khiến người ta lạnh gáy.
Quý Dược cảm thấy thái dương mình giật thình thịch. Không chịu nổi ánh mắt đầy sát khí ấy, cậu bất giác nhìn sang chỗ khác, tránh đối diện trực tiếp với hắn.
Một cảm giác bất an mãnh liệt trào dâng từ sâu trong lòng Quý Dược.
Cậu đưa mắt nhìn về phía hai người còn lại.
Yến Thăng cúi mắt, tựa lưng vào khung cửa sổ, nhưng vẻ lạnh lùng, âm u trên gương mặt hắn khiến Quý Dược không dám lại gần.
Còn Thời Phong thì cười như không cười, ánh mắt nhìn Quý Dược đầy vẻ trêu tức, hoàn toàn không có ý tốt.
Rõ ràng, ở đây, không một ai đứng về phía cậu.
Quý Dược có thể lường trước được những ngày sắp tới sẽ khó khăn và thống khổ đến mức nào. Cậu hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.
Cuộc gặp mặt này kết thúc trong không khí đầy căng thẳng. Khi bốn người bước ra khỏi văn phòng, sắc mặt của mỗi người đều khác nhau, không ai giấu nổi sự bất mãn.