Tâm trạng tôi rất phức tạp, bước vào nhà đã thấy mẹ tôi đang ngồi đợi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Sao con lại đi thân thiết với thằng nhóc Chu gia đó? Không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Thằng nhóc Chu Dã đó là con ngoài giá thú. Con muốn kết thân với người của Chu gia thì hãy kết thân với anh trai nó kia. Thằng nhóc đấy làm sao xứng chứ?"
Những lời cay đắng của mẹ về Chu Dã khiến tôi khó chịu. Tôi ngồi một bên, cố gắng giải thích với mẹ.
"Chu Dã đã giúp đỡ con rất nhiều. Mẹ, cậu ấy là người tốt, không như mẹ nghĩ đâu."
Mẹ tôi gạt đi. Lúc này bà nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt không còn vẻ cưng chiều như thường ngày, chỉ còn sót lại ánh nhìn lãnh đạm nghiêm nghị.
"Hoan Hoan, mẹ sống trong giới hào môn này cả đời, lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, chẳng lẽ mẹ lại không nhìn ra chút tâm tư của thằng nhóc họ Chu đó với con sao?"
“Mẹ, mẹ hiểu lầm thật rồi.”
Nghe đến đây, tôi còn tưởng mẹ có thành kiến với thân phận của Chu Dã.
Nhưng mẹ tôi không giải thích nhiều mà lấy từ trong túi ra một danh sách, trải nó ra trước mặt tôi.
Là bảng xếp hạng kết quả của kỳ thi giữa kỳ lần này.
Tuy rằng chưa có thông báo chính thức, nhưng việc mẹ có phiếu điểm trước không khiến tôi ngạc nhiên.
Tôi cầm phiếu điểm lên, chậm rãi quan sát một lượt.
Nhưng kết quả làm tôi lạnh người.
Tôi vốn tưởng mình sẽ vững vàng ngồi ở vị trí đầu bảng, nhưng hiện tại tôi đã tuột xuống hạng sáu. Còn tên của anh trai tôi, Tống Yến, đã bứt phá giành lại vị trí số một, thậm chí điểm số còn bỏ xa người đứng hạng hai.
“Sốc không? Có thấy lạ không?”
Mẹ không mấy ngạc nhiên, dường như phản ứng của tôi hoàn toàn nằm trong dự liệu.
“Hoan Hoan, con là con gái ruột của mẹ, mẹ đương nhiên muốn con càng ngày càng tốt.”
Tôi bóp chặt tờ giấy xếp hạng, miếng giấy lập tức trở nên nhàu nhĩ.
Tôi không phải loại ngu ngốc, lời của mẹ tôi hoàn toàn hiểu được.
"Lâu nay mẹ vẫn không thích Chu Dã. Thằng nhóc đó theo đuổi Dao Dao đã lâu, nay lại đột ngột chuyển mục tiêu sang con."
"Hoan Hoan, tên Chu Dã đó để ý đến thân phận của con ở Tống gia. Mẹ nói với con, con có thể chấp nhận nó, nhưng mẹ thì không."
Lời của mẹ khiến tôi cứng người, lượng thông tin mẹ cung cấp quá lớn, tôi nhất thời như bị quá tải.
Đột nhiên, tôi thấy bản thân chẳng hiểu gì về Chu Dã cả.
“Con… đã rõ.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn tâm trạng.
Vẻ mặt mẹ dịu đi, không còn dáng vẻ như giông bão lúc nãy, giọng cũng mềm mại hơn nhiều.
"Giới hào môn này, tiền bạc, quyền lực, đều là những vòng xoáy rối rắm không hồi kết. Hoan Hoan, con còn quá ngây thơ."
"Nghĩ cho kĩ thì tên Chu Dã đó cũng đã giúp con học được một bài học lớn. Dù sao thì cũng phải vấp ngã mới có thể trưởng thành."
Mẹ thở dài như trút được gánh nặng, chỉ có tôi bên này đang cảm thấy tay chân lạnh dần đi.
Sau khi giảng giải cho tôi thêm một lúc, mẹ nhẹ nhàng ôm lấy tôi, sau đó trở về phòng.
Lời nói của mẹ hôm nay khiến tôi tỉnh ra không ít.
Có nghĩa là, cả bố và mẹ đều biết những chuyện tôi phải đối mặt ở trường, chẳng qua họ không muốn nhúng tay vào.
Họ muốn tôi tự mình tìm hiểu.
Nhưng hành vi của tôi vừa qua đã làm bố mẹ thất vọng rất nhiều.
Ai sẽ là người hả hê nhất khi chứng kiến dáng vẻ tôi sa vào vũng lầy không lối thoát ngoài người anh ruột kính yêu - Tống Yến - và cô thiên kim vẫn chưa ý thức được mình là hàng giả - Tống Dao Dao?