Câu Đố Chết Người

Chương 7

“A lô, xin chào, chúng tôi là bảo trì An Năng, xin hỏi quý khách có vấn đề gì cần hỗ trợ?”

Âm thanh ngọt ngào ở đầu dây bên kia cũng không thể nào xoa dịu sự phiền muộn của tổ điều tra, Đỗ Tranh kẹp điện thoại di động vào bên tai, tay cầm bút và sổ ghi chép, mở miệng dò hỏi: “Xin chào, tôi là Đỗ Tranh, là cảnh sát của tổ trọng án số hai thuộc đội điều tra hình sự thành phố Giang Long, hiện tại đang xảy ra một vụ án gϊếŧ người tập thể, cần quý công ty cung cấp một số manh mối, xin hỏi có tiện nói chuyện một chút không?”

Nhân viên chăm sóc khách hàng ở đầu dây bên kia lặng người, một lúc sau mới hoảng sợ nói: “Anh hỏi đi, tôi… sẽ cố gắng phối hợp với anh.”

Đỗ Tranh nghĩ cảm thấy cần giúp đối phương thả lỏng một chút: “Em gái à, đừng căng thẳng. Cảnh sát chúng tôi tìm em để thu thập manh mối thôi, nếu công ty của em không có vấn đề gì, cảnh sát chúng tôi sẽ không làm khó các em.”

“Được…” Nhân viên chăm sóc khách hàng đáp lời, quay đầu nhìn về phía quản lý đang đứng đằng sau.

Thấy quản lý gật đầu, nhân viên này mới yên tâm trò chuyện tiếp.

Đỗ Tranh: “Có phải vào tuần trước, chính là ngày ba mươi tháng năm, công ty của em có nhận được lịch hẹn sửa chữa của nhà số 1402, lô 6, tiểu khu Triều Dương không?”

“Anh chờ một chút, để tôi tra thử xem.”

Lập tức có tiếng gõ bàn phím từ đầu dây bên kia vọng tới, nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: “Xin chào. Mười hai giờ hai mươi ba phút trưa ngày ba mươi tháng năm, có một cô gái tên là Đàm Tĩnh gọi tới công ty chúng tôi đặt hẹn sửa chữa điều hòa, địa chỉ chính là nơi anh vừa nói.”

Đỗ Tranh vừa nghe vừa ghi, lại hỏi: “Chúng tôi cũng có biết chuyện này, sau đó bọn họ lại hủy lịch hẹn đúng không? Là ai hủy lịch vậy?”

“Lịch sử ghi chép của chúng tôi ghi nhận vào chín giờ sáng ngày ba tháng sáu, người hủy hẹn là một người đàn ông, anh ta nói mình là chồng của cô Đàm.”

Nhân viên vừa nói xong, có hơi do dự, nhẹ nhàng tránh né quản lý, nhỏ giọng nói tiếp: “Anh cảnh sát, thật ra tôi nhớ rất rõ trường hợp này. Vốn dĩ tôi muốn gọi điện cho cô Đàm để xác nhận lại, nhưng lúc ấy có một người phụ nữ ở cạnh người gọi điện tới, cô ấy nói mình là cô Đàm, xác nhận chúng tôi không cần tới nữa, cho nên tôi mới hủy lịch hẹn.”

“Làm sao em biết được người phụ nữ đó là cô Đàm?” Đỗ Tranh hỏi.

Nhân viên có vẻ khó xử: “Anh cảnh sát, công ty của chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ, cho nên rất chú trọng danh tiếng trong mắt khách hàng, nói chung nếu không có vấn đề gì lớn, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu của khách hàng.”

Đỗ Tranh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cho dù lý tưởng cuộc sống có tươi đẹp bao nhiêu thì bọn họ cũng đang sống trong hiện thực, không thể kiểm soát tất cả nhân tố, cảnh sát không thể lúc nào cũng dùng tiêu chuẩn của bọn họ để đánh giá tất cả mọi người.

Đỗ Tranh thử hỏi: “Công ty các em có giữ lại ghi âm cuộc trò chuyện không?”

“Có.” Nhân viên lập tức trả lời, tuy bọn họ chỉ là một công ty nhỏ nhưng lại có rất nhiều quy tắc, cứ cách một đoạn thời gian là sẽ tiến hành đánh giá mức độ hài lòng của khách hàng đối với bọn họ, ghi âm cuộc trò chuyện chính là một trong các nội dung đánh giá.

Đỗ Tranh vốn dĩ không mong đợi gì, nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, nói với nhân viên: “Vậy phiền em trích xuất đoạn ghi âm hai cuộc trò chuyện đó rồi sao chép cho chúng tôi một bản được không?”

“Được!” Cô nhân viên đồng ý ngay, trích xuất ghi âm cuộc gọi đối với nhân viên chăm sóc khách hàng không phải là chuyện khó.

Tuy cô ấy chỉ là một nhân viên chăm sóc khách hàng nho nhỏ nhưng cũng cảm thấy rất vinh dự khi có thể hỗ trợ cảnh sát phá án.

Nhân viên chăm sóc khách hàng gác điện thoại, phát hiện không biết từ khi nào mà quản lý đã đứng phía sau mình, lập tức đứng lên cúi đầu không dám nói lời nào.

Quản lý lạnh lùng nhìn cô ấy hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Đứng đó làm gì, không phải cảnh sát cần ghi âm cuộc gọi sao, nhanh đi trích xuất đi!”

“À?” Nhân viên có chút kinh ngạc, lại chuyển thành vui sướиɠ, ngồi vào bàn bắt đầu làm việc của mình.

Trong lúc nhân viên chăm sóc khách hàng xoay người, quản lý đứng đó gật đầu, mỉm cười. Trong môi trường tập thể thế này, bản thân cô ấy không kiểm soát cách thức làm việc cũng như kế hoạch của công ty, nhưng nếu chỉ cần sự thay đổi của chính bản thân, vì sao lại không làm chứ?

Ở góc ngoặt cách đó không xa, một công nhân đã quan sát hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong văn phòng, đôi mắt lóe lên sự độc ác. Anh ta cầm thùng dụng cụ bước ra ngoài, tiếp đón người quản lý: “Tôi đã xử lý xong cống thoát nước ở công ty các vị rồi!”

Người quản lý đến nhà vệ sinh kiểm tra một lần, vừa lòng gật đầu: “Cậu đến phòng tài vụ kết toán tiền công đi, lát nữa nhớ để lại danh thϊếp, lần sau bị tắc thì sẽ gọi cậu.”

“Được thôi!” Công nhân cười to khiến cho mọi người trong văn phòng không thoải mái, còn có vài người lên tiếng phàn nàn.

Công nhân lập tức nhỏ giọng, không còn quấy rầy mọi người nữa. Anh ta nhận tiền công từ phòng tài vụ nhưng mắt luôn quan sát bộ phận chăm sóc khách hàng đang chỉnh lý hồ sơ, ánh mắt tràn đầy ẩn ý, anh ta im lặng nhếch môi cười, cầm thùng dụng cụ đi ra khỏi văn phòng.

Đỗ Tranh kết thúc cuộc gọi, đóng cuốn sổ ghi chép lại, từ góc ngoặt cầu thang đi lên tầng trên, thấy đội trưởng đang đứng ở cửa thì nói: “Đội trưởng, đã xác nhận với công ty sửa chữa rồi, bọn họ không có cử người qua đây, người hủy lịch hẹn là một người đàn ông, nhân viên bên đó sao chép ghi âm cuộc gọi xong sẽ gửi qua cho chúng ta.”

“Được, vất vả rồi.” Vu Cảnh gật đầu, ánh mắt lại vẫn dán chặt vào căn phòng.

Đỗ Tranh nhìn theo tầm mắt của đội trưởng, chỉ thấy Phương Tri Thư đã cột chắc dây an toàn, nhảy ra khỏi cửa sổ với sự trợ giúp của Chu Hiểu Dương, chuẩn bị trèo qua khám xét dàn nóng[1] điều hòa.

Lục Nghiên giương mắt nhìn về phía Phương Tri Thư, chỉ vào phòng ngủ chính nói: “Bắt đầu từ phòng ngủ chính đi, nếu hung thủ tới đây vì đứa trẻ thì phòng ngủ chính là ưu tiên hàng đầu của kẻ đó.”

Phương Tri Thư gật đầu, kiểm tra dây thừng trên người một lần nữa, ra hiệu với Chu Hiểu Dương, vì để không phá hư hiện trường, cậu ấy mang giày bảo hộ cẩn thận bước về phía cửa sổ, dẫm vào chỗ lõm trên bức tường bên ngoài, nhích từng chút một về phía dàn nóng điều hòa.

Trèo cao như vậy vốn đã rất nguy hiểm, Phương Tri Thư lại mang thêm giày bảo hộ nên công việc càng khó khăn hơn. Tuy rằng Chu Hiểu Dương đã nói rất nhiều lần, cứ để cậu trèo ra thu thập bằng chứng, Phương Tri Thư chỉ cần ở trong nhà chỉ đạo là được, nhưng Phương Tri Thư vẫn khăng khăng tự làm.

Cậu ấy quả thật có hơi lười, thỉnh thoảng còn hay trốn việc nhưng có thể phân biệt rõ ràng chuyện nào là chuyện quan trọng, đây là công việc của cậu ấy, cũng là trách nhiệm của một chuyên viên giám định dấu vết, lúc cần nghiêm túc cậu ấy chắc chắn sẽ không lơi lỏng.

Cho dù bây giờ mới là đầu hạ nhưng bên ngoài đã nóng hơn ba mươi sáu độ, mồ hôi mặn đắng chảy ròng ròng, như cố ý rơi vào mắt cậu ấy. Phương Tri Thư cảm thấy mắt mình vô cùng chua xót, không thể nào mở mắt ra được, cậu ấy nhắm mắt lại, cố gắng khiến mồ hôi trượt ra khỏi mắt, lập tức lấy lại tinh thần, tiếp tục trèo tới chỗ mục tiêu.

Nhưng vị trí của dàn nóng điều hòa xa hơn tưởng tượng của cậu ấy nhiều, cần phải qua một góc ngoặt mới nhìn thấy được. Phương Tri Thư đu trên tường, tự hỏi cậu ấy phải làm thế nào để đến được chỗ ngoặt.

Nhân viên sửa chữa đang rửa dàn nóng điều hòa bên nhà hàng xóm nhìn thấy cảnh sát cũng trèo ra, vẻ nghi hoặc hiện lên trên mặt, chỉ vào góc tường phía trước rồi hô to: “Anh cảnh sát, anh có thể vòng theo đường ống nước này để qua bên đó, nhớ cẩn thận một chút!”

Phương Tri Thư nhìn theo hướng nhân viên sửa chữa đang chỉ, thấy ống nước bên kia thật sự có chỗ để bám vào. Cậu ấy cắn chặt khớp hàm trèo sang đó, lại thấy trong góc hình như có nửa dấu chân mờ mờ.

“Đây là…”

Phương Tri Thư nghi hoặc, muốn quay đầu nhìn xuống lầu. Nhưng cậu ấy đang đu trên tầng mười bốn, không ai tưởng tượng được hậu quả nếu ngã từ đây xuống dưới, cậu ấy hít sâu một hơi, đưa tay nắm chặt vật trang trí trên bức tường, hơi ngã người về phía sau.

Cậu ấy biết rõ hai chân mình đang run rẩy, sức lực trên cánh tay như dần cạn kiệt, mọi thứ xung quanh như một thước phim chiếu chậm, rõ ràng chỉ mới mấy phút mà cậu ấy lại cảm thấy như mấy ngày.

Cậu ấy nín thở, cẩn thận quay đầu nhìn xuống dưới, sợ nếu bản thân thả lỏng một chút thì sẽ trượt tay rơi xuống dưới.

“Hình như có dấu chân bên cạnh ống nước!” Phương Tri Thư híp mắt, cố gắng quan sát thật kĩ càng, chỉ thấy bên ngoài bức tường có dấu chân mờ kéo dài từ trên xuống dưới.

Nhưng đây là tầng mười bốn, đừng nói là leo, cậu ấy chỉ đứng thôi mà còn thấy run chân, làm sao có người có thể leo từ dưới lên đây được?

Phương Tri Thư ngẫm nghĩ, nhìn lên trên theo hướng dấu chân, dấu chân quả thật đã dừng ở tầng mười bốn, có một vài vết cọ xát ngay bệ đỡ của dàn nóng điều hòa cách cậu ấy một bước chân.

Cậu ấy bắt lấy lan can chỗ bệ đỡ, bước một bước qua đó, mặt đất vững chãi khiến cậu ấy cảm thấy an toàn hơn.

Phương Tri Thư bật chiếc camera treo trên cổ, chụp những chi tiết trên bệ đỡ, rồi nói to thông báo với những người trong phòng ngủ chính: “Có phát hiện!”

Sau khi chụp được những hình ảnh cần thiết, cậu ấy quay lại phòng ngủ chính, khi đặt chân lên mặt đất, nó đã mềm nhũn tới mức muốn khụy xuống.

Lục Nghiên duỗi tay nắm lấy tay Phương Tri Thư, ánh mắt nhìn chăm chăm cửa sổ trước mặt.

“Cảm ơn !” Phương Tri Thư bám vào tay Lục Nghiên, khó khăn đứng dậy, nhưng cậu ấy còn chưa kịp đứng vững, Lục Nghiên lại đột ngột bước về phía trước.

Phương Tri Thư mất đi điểm tựa, suýt nữa đã ngã ngồi trên đất, tay quờ quạng bắt lấy đồ vật xung quanh, ngẩng đầu mới thấy người tới là Vu đội, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói: “Cảm ơn Vu đội, vẫn là Vu đội tốt…”

Không đợi cậu ấy nói hết lời, Vu Cảnh đã nắm lấy cổ áo của Phương Tri Thư, kéo cậu ấy sang một bên: “Vất vả rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tới báo cáo với tôi.”

Anh nói xong lập tức chạy tới bên cạnh Lục Nghiên.

Phương Tri Thư bất đắc dĩ cười lạnh, tùy tiện câu cổ một cảnh sát khác: “Không phải… sáng nay hai người bọn họ vẫn còn cãi lộn sao?”

Vị cảnh sát kia khó khăn đứng dậy, Phương Tri Thư bấu víu vào người anh ta, trọng lượng cơ thể đều dồn sang người cảnh sát đó, nhưng anh ta vẫn đáp lời: “Vừa rồi pháp y Lục phát hiện manh mối mới, hình như tay nắm cửa sổ bị lỏng ra.”

“Vậy à? Tôi cũng qua đó xem thử.” Hứng thú của Phương Tri Thư được khơi lên, cũng tiến tới quan sát.

Cậu ấy đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía cảnh sát lúc nãy, hỏi: “Cậu tên gì, trước đây tôi chưa từng tháy cậu.”

Cậu ấy không giống Lục Nghiên và Lâm Hướng Lê, trước giờ vẫn luôn làm việc tại trung tâm giám định, chỉ là lần này cũng được điều động đến tổ trọng án hỗ trợ giống hai người kia thôi, cho nên cậu ấy gần như đã gặp qua hết những người trong đội. Nhưng vị đồng chí trước mặt này thật sự xa lạ.

Sở Lý nghe thế, lập tức nghiêm túc đáp lời: “Chào đàn anh Phương, em là Sở Lý, vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát, là thành viên mới của tổ trọng án!”

Phương Tri Thư gật đầu: “Sở Lý, được rồi, tôi nhớ rồi.”

Cậu ấy nói xong cũng xoay người đi đến gần cửa sổ.

Lục Nghiên đeo găng tay, cầm nhíp cẩn thận gỡ sợi bông dính trên bản lề tay nắm cửa: “Còn mới.”

Phương Tri Thư bỏ sợi bông vào túi vật chứng, cẩn thận quan sát: “Nhìn theo vết đứt này hẳn là nó đã bị rách ra. Nhìn vết bẩn trên bề mặt sợi bông này, có vẻ là nó vẫn còn mới, để tôi mang về giám định, sau đó sẽ gửi kết quả cho các vị.”

Vu Cảnh tiếp tục quan sát cửa sổ, đinh ốc chỗ tay nắm cửa đã bị lỏng nên rất dễ nhấc tay nắm này lên, nhưng đinh ốc không có bị rỉ sắt, các rãnh xoắn ốc cũng không bị mòn, trông giống như đã bị người ta cố ý vặn ra.

Anh vẫy tay với người phía sau: “Tiểu Sở, chụp lại các chi tiết của cửa sổ. Cậu về đội tìm Mạnh Cảnh Nghi, xem có thể thực hiện mô phỏng mở cửa sổ bằng sợi bông từ bên ngoài không.”

“Vâng!” Sở Lý nghe lệnh bước lên chụp ảnh, Phương Tri Thư rất tốt bụng hướng dẫn cậu ta cách thức chụp ảnh tại hiện trường.

Sở Lý nghiêm túc lắng nghe, lập tức nắm được kỹ thuật.

“Tên nhóc cậu được nha, rất có tiền đồ!” Phương Tri Thư vỗ vai Sở Lý, lập tức đuổi theo Vu Cảnh.

Sở Lý lập tức sục sôi ý chí chiến đấu: “Vâng!”

Phương Tri Thư mở camera, đưa cho Vu Cảnh: “Tôi phát hiện hai bên đường ống nước có dấu chân, nhưng thế giới này không có người nhện, chỉ dựa vào hai tay hai chân, người bình thường không thể leo lên tầng mười bốn như vậy được. Cho nên tôi đã leo lên chỗ bệ đỡ, phát hiện lan can bệ đỡ có dấu cọ xát rõ ràng.”

Vu Cảnh phóng to ảnh chụp, ánh mắt dừng lại một chút, vết hằn vòng cung như vậy có khả năng là vệt dây thừng.

Anh to gan đặt ra một giả thiết: “Cho nên đã có người buộc dây thừng vào lan can, nhờ dây thừng và ống nước trợ lực, leo lên tầng mười bốn, vào nhà từ cửa sổ rồi gϊếŧ chết cả nhà bọn họ?”

Phương Tri Thư gật đầu: “Cho nên tôi nghi ngờ lần đầu tiên hung thủ tới đây là để bố trí hiện trường, sau đó đợi đến khi trời tối lại quay lại hiện trường thực hiện hành vi phạm tội.”

Lục Nghiên ở một bên nghe, đúng lúc mở miệng nói: “Cho nên kẻ tình nghi chính là thợ sửa chữa điều hòa không rõ lai lịch. Nếu kẻ đó tới đây vì đứa trẻ, có khả năng đứa nhỏ đó vẫn còn sống.”

“Cần phải nhanh hơn, chúng ta phải nhanh chóng đuổi kịp hung thủ trước khi kẻ đó có hành động tiếp theo, phải tìm được đứa nhỏ!” Vu Cảnh nắm chặt nắm tay, lớn tiếng dò hỏi bên ngoài: “Công tác tìm kiếm bên kia thế nào rồi?”

Ngoài cửa truyền tới âm thanh của Chu Hiểu Dương: “Lão đại, bọn họ nói đã tìm được một chiếc di động dính máu trong bụi cỏ!”

[1] Dàn nóng điều hòa là bộ phận toả nhiệt ra ngoài môi trường, thường sẽ được lắp đặt ngoài trời.