“Chuyện này…”Thợ sửa chữa lộ ra vẻ nghi hoặc, khẳng định chắc chắn: “Nhân viên của công ty chúng tôi đều trải qua huấn luyện chuyện nghiệp, không thể nào để xảy ra chuyện như vậy, có phải là cô đã nhìn lầm rồi không?”
Hàng xóm chỉ vào logo trước ngực thợ sửa chữa: “Tôi không lầm đâu, chính là người của công ty các cậu.”
Thợ sửa chữa hình như rất chắc chắn chuyện này không phải là lỗi của công ty bọn họ: “Công ty của chúng tôi có điều lệ và chế độ rõ ràng, nếu nhân viên đang làm việc mà nhận được yêu cầu hỗ trợ sửa chữa thì không được từ chối. Hơn nữa muốn đặt lịch sửa chữa với công ty chúng tôi, chỉ cần gọi điện thoại là được, không có mấy thứ như đặt hẹn trực tuyến đâu. Cô à, người cô nhìn thấy chắc chắn không phải là nhân viên của chúng tôi!”
Bọn họ chỉ là người làm công ăn lương, làm sao dám có thái độ làm việc như vậy? Công ty đã quy định điều lệ và chế độ làm việc, bọn họ đều phải nghiêm khắc tuân thủ, nếu làm sai quy tắc bị bắt được thì sẽ bị trừ lương đó!
Vu Cảnh thấy cả hai nói chuyện không có vẻ gì là đang gạt người, lập tức khách sáo nói với thợ sửa chữa: “Nếu cô đây đã khẳng định như vậy, vậy phiền cậu phí công một chuyến là được! Chỉ cần tra thử xem nhà đối diện có đặt hẹn trước với công ty của các cậu không phải là được rồi sao?”
“Chuyện đặt hẹn trước có quan trọng không?” Thợ sửa chữa cũng cạn lời, anh ta không hiểu, rõ ràng là nhà này gọi thợ cơ khí tới sửa điều hòa, sao lại hỏi chuyện của nhà đối diện vậy.
Anh ta cũng không tình nguyện đi tra đâu, nhưng vẫn sẽ có một số khách hàng làm việc không suy nghĩ, lỡ như bị khiếu nại thì xem như tháng này anh ta làm không công. Hơn nữa bên cạnh còn có cảnh sát, nhỡ nói sai hay làm sai gì đó thì công việc của anh ta cũng coi như rơi vào dầu sôi lửa bỏng.
Anh ta nghĩ vậy, đành mở di động, vào dữ liệu nội bộ của công ty để tra cứu lịch sử ghi chép.
May mắn thời đại này công nghệ phát triển, rất dễ dàng tra ra lịch sử đặt hẹn.
“Hừm… Tiểu khu Triều Dương, lô 6, nhà 1406, tìm được rồi! Đúng là bọn họ đã đặt hẹn nhưng chúng tôi không nhận được lệnh công tác!” Ý của anh ta chính là công ty không có sắp xếp nhân viên tới nhà họ sửa chữa.
Thợ sửa chữa thấy mọi người đứng đó đều lộ vẻ không tin, bèn đưa di động cho đối phương rồi giải thích: “Theo thông tin tôi thấy ở đây, tuần trước bọn họ quả thật có đặt lịch sửa chữa, nhưng ở ba ngày trước lại tự động hủy hẹn, cho nên người mà cô đây nhìn thấy chắc chắn không phải là nhân viên của chúng tôi!”
Bọn họ cũng thường xuyên gặp phải những khách hàng hẹn trước rồi hủy lịch như vậy, dù sao ai nấy cũng đều có việc của mình, ví dụ như đột xuất tụ họp gia đình, có việc ra ngoài, hoặc là xảy ra sự cố gì đó, khách hàng sẽ nhờ nhân viên thay đổi lịch hẹn hoặc trực tiếp hủy lịch.
Cho nên bọn họ cũng chẳng để tâm chuyện khách hàng hủy hẹn như vậy.
Vu Cảnh trầm tư nhìn lịch sử ghi chép trong điện thoại của thợ sửa chữa: “Công ty có giữ lại bản ghi âm cuộc trò chuyện với khách hàng không?”
Thợ sửa chữa nghe cảnh sát hỏi như vậy, nhất thời không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành nói thật: “Tôi chỉ phụ trách sửa điều hòa, chỉ làm việc theo phân công của công ty, tôi thật sự không rõ công ty đã xảy ra chuyện gì! Nếu các vị không tin thì cứ đến công ty chúng tôi hỏi thử đi!”
Anh ta khẩn trương đến nỗi run tay làm rơi thùng dụng cụ, dân chúng như bọn họ cả đời này cũng đâu có nhiều cơ hội nói chuyện với cảnh sát đâu, hơn nữa chuyện của cảnh sát thì làm gì có chuyện nào tốt đâu!
Vu Cảnh nhanh chóng khom lưng giữ lấy thùng dụng cụ, đưa nó cho thợ sửa chữa rồi vỗ vai anh ta: “Đừng khẩn trương, cảnh sát chỉ hỏi chuyện theo thông lệ thôi, anh đi làm việc đi!”
Thợ sửa chữa chạy như bay vào nhà hàng xóm: “Điều hòa có vấn đề nằm ở chỗ nào vậy?”
Nữ chủ nhân nhà hàng xóm chỉ tay lên phòng ngủ: “Là điều hòa ở phòng ngủ chính, hình như bị lỏng đinh ốc rồi, mấy ngày nay cứ lung lay, tôi sợ nó rơi xuống.”
“Được rồi, để tôi đi xem.”
Ánh mắt Vu Cảnh dán chặt vào thợ sửa chữa, trong ánh mắt tràn đầy thâm ý.
Chu Hiểu Dương nhìn theo tầm mắt của Vu Cảnh, nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, anh ta có vấn đề gì sao? Hay để em đi tra thử xem?”
Vu Cảnh lắc đầu: “Vấn đề không nằm ở chỗ anh ta.”
“Bốn người nhà họ Doãn tử vong vào hai ngày trước, trước ngày xảy ra chuyện, bọn họ đột nhiên hủy lịch hẹn sửa điều hòa, cái này không phải quá trùng hợp rồi sao.” Lục Nghiên vừa nói vừa mang bao tay, ủng đi mưa và giày bảo hộ, sau đó quay đầu quan sát, ánh mắt lướt qua người Vu Cảnh, nhìn về phía Lâm Hướng Lê và Phương Tri Thư gật đầu.
“Cảm ơn pháp y Lục đã chỉ giáo, nhưng pháp y các vị làm xong việc rồi sao?” Vu Cảnh nhấc thùng dụng cụ pháp y còn đang nằm ngoài cửa lên rồi đặt nó bên cạnh tủ giày trong nhà.
Lục Nghiên cười nhạt: “Nhắc nhở các vị về thời gian tử vong của nạn nhân cũng là trách nhiệm của tôi.”
Y nói xong lập tức đặt hai tay lên phía trước ngực, cẩn thận bước lên phía trước. Bởi vì vừa mới đến thành phố Giang Long, cần phải đến trung tâm giám định để xử lý việc nhận chức cho nên vào buổi khám nghiệm hiện trường sơ bộ y không có tới, lần trước lại vì đủ thứ nguyên nhân mà kế hoạch đã thất bại ngay ngoài cửa, cho nên đây là lần đầu tiên y bước vào hiện trường.
Quan sát trực tiếp hiện trường sẽ chân thật và tiện hơn nhìn qua ảnh chụp rất nhiều.
Thấy Lục Nghiên đều bắt đầu làm việc nghiêm túc, Vu Cảnh cũng bắt đầu công việc của mình, điều động những khác có mặt tại hiện trường.
“Thang máy có camera.” Vu Cảnh chỉ tay vào thang máy rồi nói với Đỗ Tranh: “Đỗ Tranh, cậu đến phòng giám sát của tòa nhà xem lại băng ghi hình, tôi cần phải xác nhận lời của người hàng xóm kia, nhân viên đến nhà họ Doãn sửa chữa rốt cuộc là người của công ty nào.”
Có lẽ Doãn Định đã nhờ thợ sửa chữa khác tới giúp đỡ cho nên mới hủy hẹn với công ty sửa chữa kia.
Đỗ Tranh gật đầu, lập tức đi nhờ thang máy xuống lầu.
Vu Cảnh lại nhìn về phía Chu Hiểu Dương: “Hiểu Dương, cậu phối hợp với Tri Thư kiểm tra dấu vết sữa chữa điều hòa.”
“Được.” Chu Hiểu Dương gật đầu, túm lấy Phương Tri Thư không hề có ý chí chiến đấu, đang đứng dựa vào tay vịn cầu thang, chạy về phía hiện trường vụ án.
“Tôi tự đi được, buông ra!” Phương Tri Thư lười biếng duỗi người, hoạt động cổ một chút, lúc này mới bắt đầu lề mề mang giày bảo hộ.
Chu Hiểu Dương đã sớm chuẩn bị xong, đứng một bên không ngừng thúc giục: “Cậu làm giám định dấu vết mà sao chẳng khẩn trương gì hết vậy, lỡ đâu chứng cứ biến mất thì làm sao đây? Nhanh lên nhanh lên!”
Phương Tri Thư giương mắt nhìn Chu Hiểu Dương: “Sốt ruột có ích gì không? Cứ bình tĩnh đi, càng gấp càng sai thôi.”
Hơn nữa mấy ngày nay trời rất nóng nên động cơ điều hòa đặt ngoài trời hấp nhiệt khủng khϊếp, rất nhiều bằng chứng đều sẽ bị vấy bẩn, khả năng tận dụng rất thấp.
Lâm Hướng Lê theo Lục Nghiên chậm rãi bước vào nhà, hai người dừng chân trước cửa phòng ngủ chính, nhìn vào vệt nước ở góc phòng, bọn họ đã nghe Vu Cảnh nói qua chuyện này trên đường tới đây, lập tức ngồi xổm xuống chụp ảnh manh mối.
Lục Nghiên không thích con người Vu Cảnh nhưng y tôn trọng thành quả lao động và kinh nghiệm công tác của anh.
Lục Nghiên ghi chép xong số liệu, cúi đầu tính toán ra kết quả: “Căn cứ theo độ dài và độ rộng của bàn chân, người chết cao khoảng 1m73 đến 1m75.”
Lâm Hướng Lê bắt đầu đối chiếu thông tin, sau đó nhìn Lục Nghiên gật đầu, người chết Doãn Định quả thật cao khoảng tầm đó.
Hai người đi vào phòng ngủ chính, lập tức bị màu đỏ sậm trên tường hấp dẫn.
Lục Nghiên ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn vết máu: “Vết máu này không bị bắn tung tóe, đường biên mờ nhạt, không có vết nhỏ giọt, cái này là in lại sao.”
“Cậu nói vết máu này là giả?” Vu Cảnh không biết đã đứng ở cửa phòng ngủ chính từ khi nào.
Lục Nghiên mím môi, trầm giọng giải thích: “Vết máu là thật, hẳn là anh đã đọc báo cáo giám định rồi chứ.”
Y nói xong đột nhiên đứng lên, bắt lấy bả vai Vu Cảnh, bút máy trong tay y đột nhiên đổi đầu, đầu bút thọc vào phần bụng của Vu Cảnh.
Vu Cảnh muốn phản kháng theo bản năng, nhưng anh cảm thấy dù Lục Nghiên có không thuận mắt đến đâu thì cũng không phải loại người sẽ làm bậy tại hiện trường vụ án, nắm đấm sắp vung tới của anh lập tức thu về.
Anh đã chuẩn bị nhận lấy sự trả thù của Lục Nghiên, nhưng Lục Nghiên chỉ nắm chặt cây bút, đầu bút cuối cùng chỉ khẽ chạm vào bụng Vu Cảnh, anh cũng chẳng thấy đau đớn gì.
“Sau khi người chết bước vào phòng ngủ đã vật lộn với hung thủ, nhưng người chết đánh không lại, sau khi dao trong tay bị cướp mất, anh ta bị hung thủ ấn lên tường rồi đâm cho một dao.” Lục Nghiên thị phạm xong, thu lại bút rồi kẹp nó vào sổ ghi chú, ngẩng đầu nhìn Vu Cảnh đang nhíu mày, châm chọc nói: “Đám người Lý đội có biết lá gan của Vu đội nhỏ như vậy không?”
Lục Nghiên nhìn Vu Cảnh từ trên xuống dưới, nhướng mày trêu chọc một câu: “Cơ bụng không tồi.”
Biểu cảm của Vu Cảnh cứng đờ, cười lạnh nói: “Tôi cho rằng pháp y đã thấy qua nhiều cơ thể như vậy, sẽ không còn cảm giác gì nữa chứ.”
“Chắc chắn là có cảm giác nha.” Lục Nghiên mỉm cười: “Dù sao thì pháp y cũng thích giải phẫu thi thể có hàm lượng mỡ thấp mà.”
Y nói xong lập tức khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận quan sát từng dấu vết trong căn phòng, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào. Nhìn thấy đống đồ đạc rơi vãi đầy đất, trên cơ bản có thể tìm được dấu vết tương ứng trên thi thể của Doãn Định.
Sau khi hung thủ đâm Doãn Định bị thương, hai người cũng đã đánh đấm nhau khá lâu. Đồ đạc ở cửa phòng ngủ phụ không bừa bộn giống như vậy bởi vì hung thủ đã tìm được người có thể khống chế Doãn Định, xem ra người đó chính là Doãn Kiến Đức.
“Cho nên hung thủ mới nắm chặt cánh tay của Doãn Kiến Đức, mục đích là để uy hϊếp.” Lục Nghiên đi tới chỗ Doãn Kiến Đức.
Thi thể đã bị dọn đi nhưng vết máu trên đất vẫn còn ở đó, không khó nhìn ra sau khi Doãn Kiến Đức ngã xuống đã di chuyển khỏi vị trí ban đầu, vốn dĩ là tư thế đưa lưng về phía phòng ngủ phụ lại chuyển thành đối diện với phòng ngủ phụ.
Có lẽ ông ta biết bản thân không thể qua khỏi cho nên mới muốn nhìn vợ của mình một lần cuối!
“Về phần Mạnh Văn…”
Không đợi Lục Nghiên mở miệng, Vu Cảnh đã tiếp lời: “Ở khung cửa có vết máu bị bắn tung tóe của Mạnh Văn, hung thủ đã đứng ngay cửa đâm bà ta, sau đó mới kéo người vào phòng ngủ phụ, dùng rèm siết cổ nạn nhân.”
Đưa ra suy đoán về vụ án cũng là trách nhiệm của anh, khi nhìn thấy vết máu cạnh khung cửa cũng như vệt máu và dấu chân trên mặt đất, anh đã nhận ra điều này.
Lục Nghiên hơi nhướng mày, nhưng gật đầu khẳng định. Y xoay người trở lại cạnh cánh cửa: “Vấn đề đa số vẫn tập trung ở Doãn Định. Lúc khám nghiệm thi thể, chúng tôi đã phát hiện có chỗ không đúng, Doãn Định duỗi tay xin giúp đỡ, nhưng lại bị…”
Y vừa nói vừa rút một bức ảnh từ trong sổ ghi chép ra, tổ dấu vết cũng phát hiện vết máu trên chiếc ghế đẩu thấp cạnh cửa dùng để đi giày: “Hung thủ dùng ghế đập gãy tay nạn nhân là để ngăn anh ta giơ tay cầu cứu, nhưng tay còn lại của người chết lại siết thành nửa nắm đấm, không có dấu vết bị gãy xương, nhưng hổ khẩu có hơi sưng tấy. Cho nên chúng tôi nghi ngờ lúc còn sống người chết đã nắm vật gì đó trong tay.”
Đây là nguyên nhân khiến y muốn vòng về hiện trường xem xét, cũng là để tìm xem rốt cuộc người chết đã cầm thứ gì? Có phải lúc thu thập vật chứng đã bỏ sót hay không?
Vu Cảnh lập tức hiểu ý, quay đầu nói với cảnh sát đứng bên ngoài: “Người của tổ dấu vết ở lại kiểm tra hiện trường vụ án, những người khác phụ trách tiểu khu, nhất định phải tìm được thứ Doãn Định luôn giữ lấy lúc còn sống.”
“Vâng!”
“Đội trưởng, di động của anh reo kìa.” Một cảnh sát nhắc nhở.
Vu Cảnh gật đầu, tháo bao tay và giày bảo hộ, bước ra khỏi hiện trường, lấy điện thoại trong chiếc áo cảnh sát treo ở tay vịn cầu thang ra, nhận cuộc gọi.
“Đội trưởng, hai giờ chiều ba ngày trước, thang máy đã ghi nhận hình ảnh của một thợ sửa chữa đi lên lầu 14, đại khái chỉ ở nửa giờ rồi rời đi.” Đỗ Tranh nhờ phòng giám sát phóng to băng ghi hình, nhưng kẻ tình nghi lại đội mũ và đeo khẩu trang, che chắn bản thân kín mít, căn bản thấy không rõ mặt mũi anh ta trông như thế nào.
“Nhưng mà… Đội trưởng, sau khi người này rời khỏi, cả nhà Doãn Định còn ra ngoài ăn cơm, sau khi ăn cơm về thì không thấy bọn họ xuất hiện nữa.” Đỗ Tranh cứ cảm thấy lấn cấn trong lòng, có khi nào bọn họ điều tra sai hướng rồi không?
Vu Cảnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Gọi điện thoại cho công ty sửa chữa, xác nhận trưa hôm đó bọn họ có cử người tới đây không, nếu có thì có thể là do chúng ta nghĩ nhiều rồi.”