"Vậy để tôi đưa em đi."
Bùi Dương lập tức nói.
"Không cần, đừng làm mất hứng của ngài Mạnh."
Nói xong cô liền nhấc váy lên, chuồn đi như một con cá nhỏ linh hoạt.
Mấy chục phòng nghỉ ngơi ở trên tầng lầu đều được chuẩn bị sẵn cho các khách nhân ở đây, dựa vào tấm thiệp mời màu đen mạ vàng kia, Dư Khê nhanh chóng đi tới gian phòng nghỉ thuộc về cô.
Toàn bộ phòng nghỉ đều sáng sủa sạch sẽ, vừa điệu thấp lại xa hoa, không hổ là khách sạn bảy sao duy nhất trong thành phố.
Dư Khê rót cho mình một ly nước chanh, cô lười biếng dựa vào bên cạnh cửa sổ, quan sát cảnh đêm của cả thành phố.
Không biết qua bao lâu, phía sau truyền đến một tiếng "cạch cạch", cửa phòng nghỉ bị người ta mở ra.
Tấm thảm lông cừu thật dày hoàn toàn che lấp tiếng bước chân, đến khi Dư Khê phản ứng lại, cánh tay rắn chắc mà nóng bỏng của người đàn ông đã từ phía sau ôm lấy vong eo nhỏ nhắn của cô.
Ngay sau đó, người đàn ông cắn vành tai trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm:
"Có nhớ tôi không?"
Là Mạnh Nghiên Đình.
Trong đại sảnh tiệc tùng linh đình, Bùi Dương rất nhanh đã bị Bùi Hình Chi đuổi đi.
Đối với người cầm quyền đương nhiệm của Bùi gia này, Bùi Dương cũng không dám có oán hận gì, anh ta lập tức định đi tìm Dư Khê.
Nhưng khi anh ta đẩy cửa phòng nghỉ riêng của mình ở trên tầng 24, lại phát hiện bên trong trống rỗng, Dư Khê cũng không ở đây.
Trong lúc hoài nghi, Bùi Dương nhận được điện thoại của trợ lý.
"Thiếu gia, tôi không có, không có đón được cô Dư!"
Bùi Dương: "...?"
Không thể không nói một câu, bữa tiệc tối hôm nay có quy định rất nghiêm ngặt, nếu không có Bùi Thức phát ra thư mời chính thức thì tuyệt đối không có ai có thể vào được.
Cho dù là Bùi Dương cũng không nhận được thư mời dư thừa, chỉ có thể phái trợ lý của mình lén lút mang Dư Khê vào theo.
Thẳng đến vừa nãy, anh ta đều tưởng rằng là trợ lý đưa Dư Khê vào phòng tiệc, cũng là trợ lý đưa Dư Khê đến phòng nghỉ riêng của anh ta.
Nhưng bây giờ trợ lý lại nói cho anh biết, người đã không thấy đâu.
Cho nên, Dư Khê làm cách nào mà vào được đây?
Còn nữa, lúc này cô ấy đang ở đâu?!
Giờ phút này, trong phòng VIP ở tầng 38 của khách sạn, Dư Khê đang bị một người đàn ông cao lớn đè ở trên cửa sổ sát đất, tùy ý hơn mυ'ŧ.
Một tay của người đàn ông nắm trọn eo nhỏ của cô, tay kia lại bóp lấy cằm của cô, ngón tay nắm cằm cô hơi dùng sức một cái, cái miệng nhỏ nhắn của cô liền bị ép mở ra, đầu lưỡi lớn của người đàn ông thừa cơ chen vào, rêu lưỡi thô ráp liếʍ qua hàm răng của cô, cạo qua vách trong ở khoang miệng của cô.
Đột nhiên anh cắn cái lưỡi nhỏ trơn trượt của cô, hung hăng cuốn vào trong miệng mình.
"Ô... nhẹ... nhẹ một chút..."
Tiếng nức nở cầu xin của cô giống như bùa chú thôi tình, đổi lấy sự đối xử càng lúc càng thô bạo của người đàn ông.
Mạnh Nghiên Đình vươn bàn tay lớn ra, cách vải vóc màu đen, nắm gọn đôi gò bông mềm mại trước ngực của cô, thay đổi đa dạng tùy ý xoa bóp.
"A...... Đau...... Ô ô......"
Dư Khê bị người đàn ông gắt gao đè ở trên tường thủy tinh, ngay phía trên đỉnh đầu là đèn chùm thủy tinh chói mắt, trong thoáng chốc cô liền nhớ tới lần đầu tiên của mình cùng với Mạnh Nghiên Đình.
Đó là vào hơn nửa năm trước, cô đi đến thành phố bên cạnh để tham gia một buổi thử vai.
Biểu hiện của cô rất tốt, đạo diễn đối với cô tán thưởng có thêm, thế nhưng nhà sản xuất bộ phim kia là một lão già háo sắc, ông ta ỷ vào Dư Khê chỉ là một diễn viên tuyến 18, liền công khai bỏ thuốc trong rượu của cô!