Chúc Mừng Ngài Thoát Chết Thành Công

Chương 34

Vì cần nhìn rõ hướng vết máu, Mạc Dịch vô thức tiến sát lại gần Tống Kỳ, đến mức hai gò má gần như kề sát. Hơi thở ấm áp phả nhẹ vào mặt Tống Kỳ, khiến cơ thể hắn bất giác căng cứng.

Nhưng Mạc Dịch chẳng hề nhận ra điều đó, anh vẫn chìm đắm trong dòng suy luận của mình, đôi mắt đen láy sáng rực lên, tốc độ nói càng lúc càng nhanh hơn: “Anh xem, đến đoạn kia thì dấu máu đột ngột biến mất, sau đó lại tiếp tục xuất hiện cách đó không xa.”

“Bức tường này chắc chắn từng treo một thứ gì đó.” Mạc Dịch khẳng định chắc nịch, rồi vô thức chống tay lên vai Tống Kỳ, nghiêng đầu nhìn hắn.

Khoảng cách giữa cả hai ngay lập tức bị thu hẹp, trông như thể anh đang nửa ôm lấy hắn vậy.

Mạc Dịch vẫn chưa nhận ra gì khác thường, tiếp tục lên tiếng: “Đưa khung ảnh cho tôi…” Nhưng vừa nói đến đây, anh bỗng dừng lại, kinh ngạc nhìn Tống Kỳ, hỏi: “Anh sao thế? Cảm thấy không khỏe chỗ nào à? Sao mặt anh đỏ vậy?”

Nói xong, anh còn định đưa tay lên kiểm tra trán hắn.

Cảm giác nóng bừng trên mặt càng dữ dội hơn, Tống Kỳ vội nắm lấy cổ tay Mạc Dịch trước khi anh chạm vào mình, cố gắng trấn tĩnh, lắc đầu đáp: “Tôi không sao.”

Lúc này, Mạc Dịch mới nhận ra khoảng cách gần sát giữa hai người, liền lập tức lùi ra sau một chút, cười ngượng ngùng: “Xin lỗi nhé! Tôi hơi kích động nên không để ý.”

Nhưng Mạc Dịch không hề nhận thấy, ngay khoảnh khắc anh rời đi, trong đáy mắt Tống Kỳ chợt lóe lên một tia mất mát.

Không gian bỗng trở nên im lặng một cách kỳ lạ, mang theo chút không khí ngượng ngùng khó diễn tả.

Mạc Dịch ngập ngừng, ánh mắt liếc về phía Tống Kỳ, dáng vẻ rõ ràng có điều muốn nói nhưng lại do dự mãi.

Cuối cùng, anh vẫn phải lên tiếng: “Ừm… Anh còn định nắm tay tôi bao lâu nữa vậy?”

Tống Kỳ mím môi, đầu ngón tay vô thức lướt nhẹ trên lòng bàn tay của Mạc Dịch, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không, thản nhiên đáp: “Xin lỗi! Tôi quên mất.”

Thế nhưng, đôi vành tai đỏ bừng kia đã sớm bán đứng nội tâm không hề bình tĩnh của hắn.

Mạc Dịch hơi nheo mắt nhìn Tống Kỳ đầy nghi hoặc, nhưng cũng không truy hỏi mà tiếp tục chủ đề trước đó: “Vậy anh lên giường lắp khung ảnh vào vị trí cũ xem có khớp không.”

Nghe vậy, Tống Kỳ gật đầu, bình tĩnh làm theo lời anh, treo khung ảnh lên tường.

Góc khung vừa vặn khớp hoàn toàn với khoảng trống của vết máu… Ngay cả lớp bụi nhạt phủ trên bề mặt tường cũng trùng khớp đến kinh ngạc.

Nhịp thở của Mạc Dịch dần trở nên gấp gáp. Anh bảo Tống Kỳ xuống khỏi giường, sau đó mượn lực đỡ của hắn, dùng bàn tay bị băng bó áp nhẹ lên viền khung, tay còn lại thăm dò phía sau bức ảnh rồi cẩn thận giật nhẹ một cái.

Bụi bặm theo động tác ấy tung lên, viền khung lập tức bung ra. Mạc Dịch nhanh chóng đỡ lấy bức ảnh rơi xuống, nhưng điều khiến anh bất ngờ chính là... Từ mặt sau khung ảnh, một mẩu giấy cũ kỹ cũng đồng thời rơi ra.