Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Đau đớn, xấu hổ, tủi thân như dòng nước dữ dội đang nhấn chìm cô.
Dòng nước lạnh đổ xuống, những cái tát như gió và vô số bàn tay kéo tóc cô.
Những cú đá đạp, chửi bới, vật lộn đều được dệt thành một tấm lưới đánh cá thật lớn bao phủ cô, cô càng giãy dụa thì nỗi đau kia lại càng mãnh liệt.
Cô không hiểu tại sao bọn họ bắt nạt cô, tại sao nhiều người đi qua lại không sẵn lòng giúp đỡ cô, có phải là có tiền và có quyền, có nghĩa là họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn sao?
Sàn nhà ẩm ướt, cơ thể ẩm ướt, cô giống như một con cá sắp nghẹt thở trong vùng đất âm u.
Nhịn một chút là được rồi, từ trước đến nay cô đều nhịn như vậy...
Nhưng cô không nhịn được, sự đau đớn và tủi nhục khiến nước mắt cô không ngừng rơi, hàng mi dài ướt đẫm thành từng bó.
“Mày đã dùng dáng vẻ này để quyến rũ Vãn Ngôn à?” Diệp Đình cau mày, sau đó lại đá vào ngực cô.
Ngực chắc chắn là nơi dễ bị tổn thương nhất đối với mọi cô gái.
“A!” Tiêu Nhiễm hét lên một tiếng, thanh âm này chói tai đến đau lòng, tựa như mèo bị hành hạ, rất nhiều học sinh bên ngoài đều nghe thấy.
Nhưng không ai dám bước vào.
Dấu đỏ của đôi giày cao gót trên bộ ngực trắng như tuyết của cô rất nổi bật.
Diệp Đình mặt không chút thay đổi.
Tống Nguyệt thấy vậy lập tức nhặt một miếng giẻ lau trong bồn rửa tay nhét vào miệng cô, phần lớn miếng giẻ bị nhét vào trong miệng cô, thậm chí khóe miệng cũng chảy máu, miếng giẻ lau đó giờ đang chống đỡ lấy hai má của cô... Trông có vẻ sạch sẽ nhưng nó cũng có mùi chua nồng nặc.
“Mày thích quyến rũ đàn ông đến vậy à, thế sao mày không đi bán đi? Gia đình của mày chẳng phải là rất nghèo sao? Mày có thể dùng thân thể của mình để giảm bớt gánh nặng cho gia đình đó nha...” Diệp Đình ngồi xổm xuống, sau đó lập tức tách đùi cô ra.
Còn đôi mắt thì đánh giá chỗ riêng tư của cô, nó rất hồng, hồng không bình thường, như thể là được tẩy đỏ vậy, hai cánh hoa hồng hào mềm mại khẽ run rẩy, lôиɠ ʍυ rất ít, hoa huyệt của cô có hình trái tim rất đẹp.
Nhìn rất có tư vị, rõ ràng là cô ta chẳng có gì ngoài vẻ ngoài quyến rũ này cả.
“Quay video.” Một câu nói, trong nháy mắt liền khiến cô rơi xuống địa ngục, bốn cô gái kia lập tức hành động, có hai cô gái lấy điện thoại di động ra quay phim, hai người còn lại lấy một món đồ chơi người lớn ra từ trong túi.
Là dươиɠ ѵậŧ giả silicon màu hồng, Tống Nguyệt cầm lấy “côn ŧᏂịŧ” ấn công tắc, sau đó “côn ŧᏂịŧ” lập tức bắt đầu di chuyển điên cuồng.
Tiếng “rì rì” phát ra khiến con ngươi của Tiêu Nhiễm mở to, cả người cô sửng sốt vài giây, sau đó cô liền bắt đầu điên cuồng lùi về phía sau, cái mông trắng như tuyết cọ xát xuống sàn nhà, phát ra tiếng trơn trượt chói tai, cô càng đau đớn, càng sợ hãi, bọn họ lại càng vui vẻ, càng hưng phấn.
Diệp Đình khinh thường cười, là con gái nên cô biết rõ điểm yếu của con gái nhất, nói cách khác, chỉ dựa vào bối cảnh của gia đình cô mà nói, gϊếŧ cô ta cũng không sao, nhiều nhất nhà cô chỉ tốn hai tệ để giải quyết là xong.
Tống Nguyệt cầm lấy món đồ chơi kia, mở chân Tiêu Nhiễm ra rồi nhét vào trong.
“Hu hu hu~” Nỗi sợ hãi dọc theo bốn phương tám hướng vọt tới, Tiêu Nhiễm vặn vẹo, thân thể giãy dụa kịch liệt, dùng hai chân bị trói đạp loạn, hung hăng đá vào mặt Tống Nguyệt.
“Mẹ kiếp!” Tống Nguyệt mắng: “Tôn Yến, lại đây hỗ trợ!”
“Ồ, được.” Một cô gái khác thấy vậy, vội vàng đến giữ lấy chân cô.
“Con điếm!”
Diệp Đình chửi rủa một tiếng, một tay bóp cổ cô, móng tay đính kim cương xinh đẹp dán ở cổ cô, những vết véo màu xanh tím giống như giòi vặn vẹo quấn quanh cổ cô, cô cảm thấy rất ngột ngạt, những vết màu xanh tím bao phủ toàn bộ khuôn mặt cô, nhìn con ngươi dần dần tan rã của cô, Diệp Đình nở một nụ cười nham hiểm rồi chậm rãi buông tay ra.
“Ah ~ ha” Ý thức của cô dần dần khôi phục, sắc mặt của bọn họ dần dần trở nên rõ ràng, cô còn chưa kịp bình tĩnh lại, thân dưới trong nháy mắt lại khiến cô đau đến hít thở không thông.
Đột nhiên, miếng giẻ lau bị nhét trong miệng cô bị rút ra, miệng mỏi nhức mỏi đến mức không thể khép lại được, chỉ có thể tùy ý để nước bọt hôi hám chảy ra ngoài...
Với một tiếng “bốp”, món đồ chơi được đưa vào âʍ đa͙σ của cô, cái lỗ nhỏ và chật bị dươиɠ ѵậŧ giả dày cộm đâm vào một cách thô bạo, Tiêu Nhiễm đau đớn đến tắt tiếng, toàn bộ khuôn mặt của cô đều nhăn nhó và tái nhợt vì đau đớn, cô thậm chí còn quên khóc.
Lần đầu tiên của con gái vốn dĩ rất đau, chưa kể giờ chỗ đó của cô không có dâʍ ɖị©ɧ, món đồ chơi này được đưa vào trong giống như một chiếc đinh thép dày cộm bị đâm vào phần dưới cơ thể cô.
Tống Nguyệt hình như đã làm loại chuyện này rất nhiều, không hiểu sao nhìn cô ta rất hưng phấn, tay kia cô ta ôm ngực, còn tay còn lại giữ lấy “côn ŧᏂịŧ”, rồi dùng sức đẩy mạnh vào một chút, tiểu huyệt của cô lập tức bị xé rách, máu chảy ra.
Thật không ngờ, lần đầu tiên của cô lại như thế này.