Kiều Công được xem như là sư phụ của La Thanh Hồng, quan hệ giữa hai người rất tốt, nhìn đồ ăn trong tay La Thanh Hồng, ông ấy không khỏi tò mò: "Thanh Hồng, em đang ăn gì thế?"
“Em gái em đặc biệt làm bánh trứng rau hẹ cho em, thầy có muốn ăn thử không?” La Thanh Hồng khách khí hỏi.
Kiều Công nghe vậy hai mắt bừng sáng: "Tôi thích ăn rau hẹ nhất đấy, cho tôi thử đi."
Kiều Công cắn một miếng đã cảm thấy rất ngon miệng, không khách khí mà lấy phần lớn trong tay La Thanh Hồng: "Chị dâu em hấp bánh bao, lát nữa cho em mấy cái mà ăn."
Hắc Bát biết được từ một người anh em rằng đoàn xe của đội vận tải thành phố đã trở về, anh ấy cố gắng đợi đến trưa rồi ngay lập tức đạp xe về nhà, gõ cửa nhà bên cạnh.
Một người đàn ông đến mở cửa sân, không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Hắc Bát ngoài cửa.
Anh cao lớn, tuấn tú, mày kiếm mắt sáng như sao, lúc không cười không giận mà uy, khiến người ta không dám tự phụ.
Trong nháy mắt Hắc Bát thẳng tắp thắt lưng, sùng bái kêu lên: "Anh Ngôn, anh về rồi!"
Hà Tại Ngôn gật đầu: "Vào đi, trên bàn có dứa đóng hộp."
Hắc Bát bước vào nhà, chào ông nội Hà và bà nội Hà trước, sau đó cầm một cái bát để đổ hộp ra, lúc này nhìn thấy một chồng bánh trứng rau hẹ trên bàn liền đưa tay lấy một cái để ăn.
"Ông nội Hà ơi, đây là bánh trứng rau hẹ ông làm sao ạ? Ngon quá đi." Hắc Bát uống hộp canh, ăn bánh trứng rau hẹ, không hề thấy hai thứ ăn chung với nhau sẽ khiến mùi vị bị lẫn lộn.
Ông nội Hà lắc đầu: "Không phải ông, là con bé Ái Đình kia mang tới đấy."
“Khâu Ái Đình?” Hắc Bát đặt bát xuống, lau miệng: “Cậu ấy biết nấu ăn khi nào vậy? Cậu ấy chỉ biết nấu mỗi cháo thôi, cái kiểu bị cháy khét lẹt ý.”
“Đừng nói Ái Đình như thế, người ta cũng sẽ tiến bộ mà.” Bà nội Hà vặn lại.
"Anh Ngôn, đầu lưỡi anh tốt, nếm thử món bánh trứng rau hẹ này đi."
“Tôi ăn rồi, không phải Ái Đình làm.” Giọng điệu Hà Tại Ngôn bình tĩnh, nhưng lại rất chắc chắn.
Ngay lập tức Hắc Bát trở nên đắc ý: "Tôi đã bảo rồi, Ái Đình cậu ta sao có thể làm bánh ngon như vậy được chứ."
“Hắc Bát, cậu rảnh quá thì ăn xong đi làm việc đi.” Hà Tại Ngôn liếc anh ấy một cái, lạnh lùng nói.
“Anh Ngôn, tôi đi trễ cũng được mà, chuyến đi của anh có gì mới mẻ không, kể cho tôi nghe đi!” Mặc dù Hắc Bát lái xe ở nhà máy thực phẩm nhưng về cơ bản thì tuyến đường tuyến đường của anh ấy sẽ không đi ra khỏi thành phố Đông Lương.
“Đi làm.” Hà Tại Ngôn nhíu mày, sao càng lớn càng không nghe lời thế?
Hắc Bát thấy Hà Tại Ngôn cau mày, lập tức không dám ở lại nữa, vội vàng chào hai vị cao tuổi, rời đi như một làn khói.
Sau khi Hắc Bát rời đi, Hà Tại Ngôn nhìn đĩa bánh trứng rau hẹ trên bàn, tiếc nuối nghĩ sao chúng lại nguội rồi?
Ông nội Hà nhìn qua đã biết Hà Tại Ngôn nghĩ gì: "A Ngôn, để ông đi hấp lại bánh trứng rau hẹ cho con nhé."
“Ông nội, để cháu tự làm ạ.” Hà Tại Ngôn hâm nóng bánh trứng rau hẹ, bưng đến trước mặt hai người lớn tuổi: “Cùng ăn đi ạ.”
"Xin lỗi ông nội, con chỉ tìm được một vị đầu bếp, nhưng ông ta không muốn quay lại, chính sách bây giờ đã nới lỏng, ông ta dự định tự mình mở cửa hàng lập nghiệp."
Hà Tại Ngôn cắn một miếng bánh trứng rau hẹ, khuôn mặt có chút ủ rũ.
“Đều là sói mắt trắng*.” Bà nội Hà lẩm bẩm nói: “Năm đó nhà họ Hà đối xử với bọn họ tốt biết bao, thế mà lúc nhà họ Hạ xảy ra chuyện, bọn họ chạy nhanh hơn bất cứ ai.”
*Vô ơn
Ông nội Hà sửng sốt một chút, sau đó vỗ tay bà nội Hà: "Xã hội mới rồi, người ta có lựa chọn của người ta, không thể ép buộc được. Hơn nữa, công thức đều ở trong tay chúng ta, không phải sợ."
Hà Tại Ngôn nắm tay bà nội Hà, nghiêm túc nói: "Bà nội ơi, con sẽ khôi phục lại vinh quang cho tiệm bánh nhà họ Hà của chúng ta."
Anh nhất định sẽ làm, mà có lẽ sẽ không chỉ là mở một cửa hàng nhỏ như vậy.
Bà nội Hà đột nhiên cười nói: "Bà tin A Ngôn."
Hà Tại Ngôn đi cùng ông cụ, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt ôn hòa, trong mắt tựa như có ánh sao lấp lánh, không khỏi nghĩ đến câu thơ "mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song"*.
*Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: ý chỉ quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên đời khó gặp người thứ hai.
Chờ bà nội Hà đi ngủ trưa, ông nội Hà và Hà Tại Ngôn mới nói chuyện, có một số việc không nên để bà nội Hà biết, sợ bà cụ tức giận làm hại cơ thể.
Ba giờ hơn, Hà Tại Ngôn ra ngoài với đội vận tải thành phố, một là để giải quyết ít chuyện, hai là để xem xét sự phát triển thị trường hiện tại của thành phố Đông Lương.
Chỉ là anh không ngờ đội vận tải còn nhiều việc hơn anh nghĩ, đến khi anh có thể rời đi thì đã qua giờ tan sở cao điểm, những chợ nhỏ hình thành tự phát kia cũng đã đến lúc tàn.