La Thanh Mai nhìn đôi găng tay và chiếc mũ ở trên bàn, cô bước tới, không nói gì nhiều mà đeo lên từng cái một, sau đó đi vào trợ giúp mọi người, nhiệm vụ chính ở nơi này là bỏ hạt táo đỏ.
Cô không nói một lời nào mà tìm một vị trí bên cạnh bàn, quan sát động tác của những người khác, sau khi xác nhận rằng chỉ cần bỏ hạt nhân xong thì cô liền vùi đầu vào làm việc.
Mặc dù mùi hương ngọt ngào của táo đỏ rất hấp dẫn nhưng La Thanh Mai cũng không phải người ham ăn. Khi ở đại đội La Loan, cô sẽ thỉnh thoảng mua một ít về ăn, chất lượng cũng không tệ hơn như thế này là bao.
Hai người mới tới xưởng cũng không hề thu hút sự chú ý của những người khác, nhưng khi cái giỏ trước mặt La Thanh mai chứa đầy những quả táo đỏ đã bỏ hạt và nhìn vào cách cô lấy hạt mà không để sót ra một chút thịt quả nào đã khiến những người khác cảm thấy kinh ngạc.
La Thanh Mai vẫn tiếp tục tập trung vào việc của mình, mãi cho tới giờ nghỉ để ăn tối, cô và Lý Tiểu Liên mới quay trở lại sau bếp để ăn cơm.
Dì Lâm cũng đi vào cùng với bọn họ để tìm Lý Tiểu Liên hỏi chuyện, thám thính chuyện trong phân xưởng.
Lý Tiểu Liên không yên lòng mà hỏi La Thanh Mai: “Thanh Mai, sao cô bỏ hạt táo đỏ vừa nhanh vừa tốt thế? Có bí quyết gì không?”
La Thanh Mai khẽ nhíu mày, cái này còn phải có bí quyết gì sao? “Chỉ là làm nhiều rồi quen thôi, không có bí quyết gì cả,”
“Thật sao?” Lý Tiểu Liên hiển nhiên không tin lời cô nói: “Cô dạy…”
Lý Tiểu Liên còn chưa nói hết câu liền đã bị La Thanh Hồng ngắt lời, anh ấy đứng bên ngoài cửa kính hét lớn: “Thanh Mai, Thanh Mai, ra đây đi.”
La Thanh Mai nhìn sư phụ Lương một cái, khi nhận được sự đồng ý của ông cụ, cô mới cầm hộp cơm từ bên hông cửa đi ra phía trước: “Anh hai, có chuyện gì vậy?”
“Đây là đồng chí Khâu Ái Đình, nhà cô ấy còn dư một phòng cho thuê, lát nữa em tan làm thì chúng ta cùng đi tới xem một chút, được không?”
La Thanh Mai nhìn cô gái trước mặt có chiều cao tương đương với mình, dáng người rất khỏe khoắn, màu da hơi ngăm đen, cô ấy mỉm cười để lộ ra hai hàm răng trắng muốt.
“Xin chào, xin hỏi hôm nay cậu có phải làm thêm giờ không?” Nhà máy thực phẩm rất bận rộn, cô chỉ là một nhân viên tạm thời mà cũng bị kéo tới để hỗ trợ.
“Hôm nay thì không cần.” Khâu Ái Đình nói: “Tôi còn phải tới nhà trẻ để đón em trai nữa, sau khi tan làm, cậu có thể tới gốc cây đa lớn ở đằng trước kia chờ tôi.”
La Thanh Mai gật đầu, sau đó lại đi vào sau bếp, cô nhanh chóng ăn hết hộp cơm, bắt đầu dọn dẹp khu sau bếp, hoàn thành công việc sớm để tan làm.
Ban đầu, những việc mà người trong nhà bếp không làm được và rất nhiều công việc lặt vặt khác đều phải đến tay ba người công nhân tạm thời mới đến kia.
La Thanh Mai cũng biết quy tắc ngầm ở đây, nhưng có sư phụ Lương ở đây trông chừng, những người đó nhiều nhất cũng chỉ có thể lười biếng một chút và cũng chẳng dám làm quá mức.
La Thanh Mai nói chuyện với sư phụ Lương, cầm đồ của mình lên rồi đứng lên đi trước, La Thanh Hồng đang đứng bên ngoài chờ cô. Khi họ đến gốc cây đa phía trước, Khâu Ái Đình đã lái xe đạp chở theo một nhóc con nhỏ đứng đợi ở đó.
“Hai người đi theo sau nhé.” Khâu Ái Đình vẫy tay với La Thanh Mai, cô ấy đạp xe, bấm chuông và đi về phía trước với những tiếng đinh linh đinh linh.
Nhà của Khâu Ái Đình cũng ở trên đường Xuân Hoa, nhưng không nằm trên mặt đường như nhà của Hắc Bát mà là đi thẳng vào trong một con hẻm nhỏ ngay bên cạnh nhà Hắc Bát, khoảng sân có một cây mộc lan chính là nhà họ Khâu.
Nhà họ Khâu là một ngôi nhà tự xây, trong nhà là gạch ngói, có sân và cả giếng nước, sân không nhỏ và thêm một vài luống rau.
La Thanh Mai nhìn một cái liền thích cái sân này, đặc biệt là mấy luống rau, nó khiến cô nhớ lại cuộc sống của thanh niên trí thức.
Nhưng rõ ràng là chị em nhà họ Khâu cũng không chăm sóc tốt cho mấy luống rau, trong đất, cỏ dại mọc còn cao hơn so với rau.
Khâu Ái Đình dựng xe xong, ôm lấy em trai vào trong lòng, ngại ngùng nói: “Trong nhà chỉ có chị em bọn tôi thôi, tôi không thể quán xuyến hết được nên có hơi lộn xộn, hai người đừng để ý nhé.”
La Thanh Mai mỉm cười: “Sân nhà hai người rất đẹp, không tồi.”
Khâu Ái Đình nghe cô nói thế thì miệng cười càng lớn hơn, cô ấy mở cánh cửa lớn ra: “Căn phòng bên trái gần cửa lớn, còn có hai cửa sổ sẽ sáng sủa hơn một chút.”
“Căn phòng phía trong bên trái sẽ tối hơn một chút, còn căn phòng đối diện với cửa bây giờ là tôi và em trai tôi ở.”