“Ding Dong...”
Hành Lạc bấm chuông sáu lần Tiểu Hoa mới lững thững bước đến, đầu tóc rối bù, mặt mũi đỏ bừng.
Vừa nhìn là biết cô ấy vừa làm gì.
Hành Lạc xấu hổ không biết nên nói cái gì, “Tớ...Hình như đến không đúng lúc.”
Không ngờ Tiểu Hoa lại mỉm cười: “Cậu tới rất đúng lúc!”
Nói xong, cô ấy kéo Hành Lạc vào phòng: “Sao hôm nay cậu lại tới tìm tớ?”
Vừa bước vào phòng, cô đã ngửi thấy mùi hương dâʍ đãиɠ trong phòng vẫn chưa tan đi.
“Chuyện là...” Hành Lạc không khỏi liếc nhìn căn phòng của cô ấy. Ghế sofa, thảm trải sàn...Bừa bộn như thể vừa trải qua một cuộc chiến tranh thế giới.
Còn có nội y ướt sũng treo trên chậu cây, Hành Lạc sợ hãi thu hồi ánh mắt: “Tớ muốn hỏi cậu một số vấn đề về người máy.”
Tiểu Hoa cười mập mờ nói: “Sao thế, lão ni cô sắp nở hoa rồi à?”
Mặt Hành Lạc đỏ bừng vì lời nói táo bạo của cô ấy: “Cậu đừng nói vớ vẩn!”
“Là như này, tớ muốn hỏi, liệu người máy có ý thức riêng không?”
Tiểu Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là không.”
Hành Lạc kể cho cô ấy nghe về việc Huyền Dịch bày tỏ suy nghĩ của mình.
“Đó có thể là chương trình được lập trình vào, ba mẹ cậu giỏi quá, người máy họ nghiên cứu chắc chắn không giống khác!”
Tiểu Hoa ghen tị với Hành Lạc vì cô có một người máy đẹp trai như vậy. Nếu là cô ấy nhất định phải chiến đấu 300 hiệp với người máy!
“Còn có, người máy có thể vào phòng của chủ nhân mà không được phép không?”
“Không được.” Tiểu Hoa nói chắc như đinh đóng cột: “Người máy được tạo ra là để tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, nếu không thì sản xuất sẽ không đạt tiêu chuẩn.”
Hành Lạc gật đầu, không có ý định kể cho Tiểu Hoa nghe chuyện xảy ra vào ban đêm qua.
Nói như vậy, ngày hôm qua thực sự chỉ là một giấc mơ, vậy thì cô cảm thấy yên tâm rồi.
Trước khi rời đi, Tiểu Hoa tha thiết khuyên nhủ cô: “Lạc Lạc, đừng từ chối người máy, cho dù ba mẹ cậu không thể về nhà vì nghiên cứu người máy nhưng người máy cũng không làm gì sai cả. Bọn họ được tạo ra là để phục vụ xã hội loài người ngày càng tốt hơn.”
Lời nói của Tiểu Hoa khiến trong lòng Hành Lạc hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Cô thất vọng trở về nhà, nhìn thấy Huyền Dịch đã đợi ở cửa đã lâu. Anh vừa nhìn thấy cô, đôi mắt vốn bình tĩnh ban đầu lập tức tỏa sáng.
"Chủ nhân, cô đã trở lại."
Hành Lạc gật đầu, nhìn căn phòng trống rỗng, cười khổ nói: "Huyền Dịch, công việc quan trọng như vậy sao?"
Quan trọng đến mức không thể về chúc mừng sinh nhật con gái mình sao.
Như cảm nhận được sự mất mát của Hành Lạc, Huyền Dịch an ủi: “Ba mẹ cô tạo ra chúng tôi để bầu bạn bên cạnh cô tốt hơn thôi.”
"Nhưng!"
Cho dù có người máy bầu bạn thì bọn họ vẫn chỉ là máy móc điện tử.
Cô không nói ra câu này, cảm thấy nói ra sẽ là tổn thương trái tim người máy.
"Tiến sĩ Hành và tiến sĩ Lưu rất vĩ đại. Họ đã hy sinh gia đình nhỏ của mình để đóng góp cho hạnh phúc của hàng triệu nhân loại."