Yêu Đương Với Ba Người Máy

Chương 4: Năm mơ thấy mình bị liế.m

Buổi tối Hành Lạc vẫn ngủ như thường lệ.

Chỉ là hôm nay mí mắt vô cùng nặng trĩu, cửa phòng lặng lẽ bị mở ra lúc nào không hay.

Một bóng người cao lớn đứng cạnh giường cô, từ từ cúi người xuống.

Thiếu nữ đang ngủ ngon lành trên giường, váy ngủ chậm rãi được cởi ra, lộ ra đồi núi đầy đặn.

Hành Lạc cảm thấy bầu ngực có chút lạnh lẽo, sau đó, một cảm giác ấm áp áp vào ngực cô, mềm mại và ẩm ướt như thể bị thứ gì đó liếʍ láp.

Sau đó, núʍ ѵú nhạy cảm bị ngậm lấy.

“Ưʍ...A...”

Thiếu nữ không nhịn được ưỡn ngực, cảm giác thật kỳ lạ.

Cô cố gắng mở mắt ra, không ngờ lại nhìn thấy Huyền Dịch đang mυ'ŧ núʍ ѵú đỏ thẫm của mình, bên ngực còn lại thì bị một bàn tay to lớn xoa bóp.

Núʍ ѵú cứng ngắc bị liếʍ mυ'ŧ liên tục, phát ra âm thanh chậc chậc, đầṳ ѵú bị nước bọt nhuộm đỏ au.

Đây chắc chắn là một giấc mơ!

Núʍ ѵú chưa từng được đàn ông chơi đùa bị răng cắn nhẹ, kɧoáı ©ảʍ chưa từng có xông lên, tiểu huyệt cũng không nhịn được ra ái dịch...

Chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon như vậy!

Hành Lạc duỗi eo, giống như cô vừa trải qua một giấc mơ vô cùng xấu hổ. Thế mà cô lại mơ thấy mình cùng Huyền Dịch làm chuyện đáng xấu hổ!

Hơn nữa giấc mơ đó còn rất chân thật.

Cô đưa tay sờ phía dưới của mình, cô thực sự đã mơ.

Cô thật sự không phải người mà!

Anh là một người máy! Không phải là đối tượng để cô liên tưởng đến tìиɧ ɖu͙©!

Hơn nữa, nếu không có người máy, cô đã được đoàn tụ với ba mẹ từ lâu rồi…

Lúc này, trong phòng vắng lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi!”

Cô lẩm bẩm cáu kỉnh.

Huyền Dịch đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt điển trai nở nụ cười: “Chào buổi sáng, chủ nhân.”

“Chào buổi sáng, Huyền Dịch.”

“Chủ nhân, đêm qua cô ngủ ngon không?”

“Ừm...” Hành Lạc gãi gãi đầu: “Ngủ ngon.”

Cô thực sự không thể nhìn thẳng vào mắt anh.

“Có cần tôi giúp cô mặc quần áo không?” Huyền Dịch nói, đang muốn đi tới.

“Không cần!” Hành Lạc lo lắng hét lên: “Tôi tự làm được!”

Dù đối phương có là người máy thì anh vẫn là đàn ông!

Vả lại cô cũng không quen với việc người khác phục vụ mình.

Huyền Dịch gật đầu, rời khỏi phòng tránh.

Hành Lạc nhanh chóng thay quần áo, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở nhà, điều này thực sự đáng sợ.

“Chủ nhân, cô đi đâu vậy?”

Huyền Dịch chú ý tới Hành Lạc đã mang giày, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Tôi đến nhà một người bạn.”

“Được, tôi chờ cô trở về.”