Nữ Cảnh Sát Và Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 17

Dương Hiểu Huệ đi được vài bước thì gặp Diệp Hạ, hai người song song đi cùng nhau, Dương Hiểu Huệ quay sang hỏi: "Cậu tính sao với cô gái đó?".

"Còn tính làm sao nữa, thì chờ cô ấy tỉnh lại trước đã, giờ cô ấy đã như vậy có tính gì cũng không được, không lẽ giờ khiên bỏ ngoài đường mặc kệ cô ấy sống chết". Diệp Hạ dừng bước, ngước nhìn bầu trời vừa chuyển qua đêm không có mấy ngôi sao vừa nhìn vừa nói.

"Đi, chúng ta đi thôi", Dương Hiểu Huệ nắm tay Diệp Hạ kéo đi.

"Chúng ta đi, mà đi đâu?", Diệp Hạ vẻ mặt khó hiểu hỏi.

"Mình có hẹn một người bạn mời dùng bữa, chúng ta mau đến đó đi", Dương Hiểu Huệ mỉm cười trả lời.

"Bạn nào? Sao trước giờ mình không nghe cậu nhắc đến, mình muốn hẹn cậu dùng bữa năm lần bảy lượt cậu mới đồng ý, bây giờ cậu chủ động hẹn người ta chứng tỏ người này không tầm thường, cậu thành thật khai mau là trai hay gái?", Diệp Hạ như bà cụ non tay để ngang ngực tay chống cằm đi quanh Dương Hiểu Huệ vẻ mặt gian tà tra hỏi.

"Cậu đến đó sẽ biết, ở đây hỏi nhiều quá làm gì", Dương Hiểu Huệ mặt lạnh xoay người bỏ đi, Diệp Hạ mỉm cười đuổi theo sau.

Dương Hiểu Huệ dựa theo địa chỉ Trương Vũ Khanh đưa tìm đến trước một quán ăn xem chừng cũng lâu đời lắm rồi, lối kiến trúc không thuộc thời nay mà có nét cổ xưa, nhìn tổng quan bên ngoài không mấy gì lớn, nhưng ấn tượng đầu tiên với Dương Hiểu Huệ là hai câu đối được treo hai bên, Dương Hiểu Huệ nghiền ngẫm một hồi mỉm cười tiến vào. Bên trong không gian thoáng mát sạch sẽ bàn ghế được xếp ngay ngắn gọn gàng, khách đến đây cũng rất đông, phục vụ rất nhiệt tình, Dương Hiểu Huệ quan sát một lượt hết tất cả không khó để thấy Trương Vũ Khanh. Dương Hiểu Huệ mỉm cười tiến thẳng đến chỗ Trương Vũ Khanh. Đi còn chưa tới thì Diệp Hạ phía sau hét lên một tiếng: “Đã thấy!” ở trước mặt Trương Vũ Khanh, mọi người trong quán ai nấy đều hướng ánh mắt đến bọn họ.

Trương Vũ Khanh thấy hai người họ tiến vào cửa, vừa mới đứng lên chưa kịp chào hỏi thì bất ngờ nghe Diệp Hạ hét lên còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Diệp Hạ câu cổ.

Dương Hiểu Huệ thấy Diệp Hạ làm ra hành động xấu hổ trước nhiều người như thế tiến đến bàn ngồi đối diện Trương Vũ Khanh quay sang Diệp Hạ trách cứ: "Cậu làm sao thế khi không lại hét toáng lên, cậu xem mọi người ở đây ai cũng nhìn chúng ta hết, thiệt mất mặt chết đi được".

"Tớ xin lỗi, vì vui quá nên quên mất ở đây có nhiều người", Diệp Hạ nở nụ cười nháy mắt Trương Vũ Khanh quay sang trả lời.

"Cậu đã từng tuổi này rồi đâu còn nhỏ nữa, bình thường ở trước mặt tớ cậu hành động ra sau cũng được, còn khi ra ngoài cậu ý tứ một chút, làm như mình con nít không bằng có thể la nói bất cứ nơi đâu!", Dương Hiểu Huệ tiếp tục cằn nhằn.

"Hai cô đi đường tới đây chắc cũng đã đói rồi chúng ta mau gọi đồ ăn thôi!", Trương Vũ Khanh lên tiếng cắt ngang lời Dương Hiểu Huệ.

Lát sau nhân viên mang đồ ăn dọn lên bàn đầy đủ, Trương Vũ Khanh nói: "Hai cô mau ăn thử đi ngon lắm đấy!".

Trương Vũ Khanh gắp thức ăn bỏ vào bát cho hai người, Dương Hiểu Huệ nhìn chầm chầm thức ăn Trương Vũ Khanh gấp cho mình, Trương Vũ Khanh ăn được mấy miếng thấy Dương Hiểu Huệ vẫn chưa động đũa thắc mắc hỏi: "Đồ ăn ở đây không ngon hay không hợp khẩu vị của cô à?".

Nghe Trương Vũ Khanh hỏi Dương Hiểu Huệ vội giải thích: "Không phải, đồ ăn rất ngon chỉ là tôi...", Dương Hiểu Huệ nói tới đây không nói nữa, như có một thứ gì đó len lỏi trong tim.

Diệp Hạ thấy bầu không khí không được ổn lên tiếng phá vỡ: "Nè, cậu mau ăn đi đồ ăn ở đây rất ngon, dù gì cũng là tấm lòng của người ta không ăn thì lãng phí lắm", Diệp Hạ vừa nói vừa gấp thức ăn bỏ thêm vào bát cho Dương Hiểu Huệ.

Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc trong vui vẻ, ba người bước ra khỏi quán hít khí trời vào đêm, bầu trời đêm nay đầy sao chiếu lấp lánh nhìn rất đẹp, phố xá thì nhộn nhịp xe cộ tấp nập qua lại.

Dương Hiểu Huệ quay sang Trương Vũ Khanh nói: "Cám ơn cô, bữa ăn hôm nay rất ngon, đáng lẽ ra tôi là người mời để cám ơn cô nhiều lần đã giúp đỡ, giờ đổi lại cô mời thật ngại quá".

"Chỉ là một bữa ăn thôi cô không cần khách sáo, hôm khác tôi để cô mời lại là được chứ gì", Trương Vũ Khanh nở nụ cười trả lời.

Diệp Hạ thấy hai người cứ khách sáo qua lại cứ đà này chắc tới sáng, chợt nảy ra sáng kiến tiến lên thì thầm vào tai Trương Vũ Khanh đủ hai người nghe "Tôi tạo cơ hội cho hai người, cô nhớ nắm bắt cơ hội đấy!".

"Vậy còn cô?", Trương Vũ Khanh lí nhí hỏi.

"Uổng công cô là cảnh sát, có thế thôi mà cô cũng không hiểu. Tôi ở đây lâu chút nào thì cô sẽ không có cơ hội cho nên tôi về trước lát cô thay tôi đưa cậu ấy về", Diệp Hạ vẻ mặt coi thường trả lời.

Nhìn hai người thì thầm to nhỏ với nhau còn cười. Dương Hiểu Huệ không vui lên tiếng: "Cũng không còn sớm nữa chúng ta mau về thôi, cũng cho cô ấy về nghỉ ngơi".

Diệp Hạ quay sang Dương Hiểu Huệ nở nụ cười thật tươi nói: "Mình có việc cần phải về giải quyết gấp, cậu ở lại cô ấy sẽ đưa cậu về", Diệp Hạ vừa nói vừa chỉ tay về phía Trương Vũ Khanh.

"Giờ cũng đã trễ thế này cậu có việc gì cần giải quyết, hửm?", Dương Hiểu Huệ hai tay khoanh trước ngực hỏi.

"Quyết định vậy nha, tớ về trước tạm biệt hai người". Diệp Hạ không trả lời câu hỏi của Dương Hiểu Huệ mà xoay người đi như bay chỉ sợ chậm một chút là chết không toàn thây không bằng.

Dương Hiểu Huệ mở to mắt nhìn Diệp Hạ rời đi không nói được lời gì, Trương Vũ Khanh thì cười khẽ vui mừng.

Trương Vũ Khanh tiến tới gần Dương Hiểu Huệ lên tiếng: "Cô ấy cũng đã về rồi...vậy...để tôi đưa cô về".

Dương Hiểu Huệ không nói gì chỉ gật đầu, Trương Vũ Khanh thấy trời đã vào đêm, thêm có sương sớm mà Dương Hiểu Huệ lại mặc đơn bạc nên cởi chiếc áo đang mặc trên người khoác lên cho Dương Hiểu Huệ, hai người nhìn nhau hồi lâu mỉm cười rồi song song đi cùng nhau dưới ánh trăng. Trăng đêm nay rất tròn tỏa sáng rất đẹp, xa xa có thể thấy những cặp tình nhân tay trong tay dạo bước, những ông bố bà mẹ nắm tay con mình tung tăng dạo bước, trong tay bé gái bé trai cầm những món đồ chơi mình yêu thích, tuy đã vào khuya nhưng dòng người vẫn không thuyên giảm, xe qua lại còn tấp nập không ngớt, ở thành thị là vậy, lúc nào cũng đông đúc nhộn nhịp, ban đêm cũng giống như ban ngày.

Trương Vũ Khanh, Dương Hiểu Huệ vừa dạo bước vừa kể lại những chuyện từ nhỏ đến lớn cho nhau nghe, hai bên cười nói không ngớt bất tri bất giác đã đến trước cổng biệt thự lúc nào không hay.

Hai người đều cùng chung suy nghĩ, ước gì thời gian có thể trôi chậm lại để hai người có thể ở cùng nhau lâu thêm một chút, đó cũng chỉ là suy nghĩ vì thời gian sẽ không vì một ai mà chậm lại.

Dương Hiểu Huệ xoay người đối diện Trương Vũ Khanh nói: "Cám ơn cô đã đưa tôi về!".

"Không có gì cô mau vào nhà nghỉ ngơi sớm, chúc cô ngủ ngon!", Trương Vũ Khanh hai tay bỏ túi quần mỉm cười trả lời.

Dương Hiểu Huệ thấy nụ cười Trương Vũ Khanh có cảm giác gì đó khó diễn tả bằng lời, bất tri bất giác tiến lên hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước rồi xoay người bỏ chạy vào nhà.

Trương Vũ Khanh ngây người vì nụ hôn của Dương Hiểu Huệ mấy giây, lát sau hồi thần tay chạm nhẹ qua môi chỗ Dương Hiểu Huệ mới hôn, khẽ cười, xoay người nhìn căn biệt thự mỉm cười quay người bỏ đi.

Dương Hiểu Huệ chạy một mạch lên tới phòng, ba mẹ, dì Chu hỏi cũng không nghe, Dương Hiểu Huệ dựa cửa tay vỗ vỗ ngực nhớ tới hành động lúc nãy của mình không khỏi xấu hổ.

"Sau mình có thể làm ra chuyện như thế chẳng lẽ mình thích cô ta? Không thể nào...sao mình có thể thích cô ta được, cô ta là nữ cơ mà?", Dương Hiểu Huệ tự hỏi không ra câu trả lời hít sâu một hơi trở lại bộ dáng ban đầu lạnh lùng tiến thẳng vào nhà tắm.

Sáng ngày hôm sau Trương Vũ Khanh tinh thần phơi phới trên miệng lúc nào cũng treo nụ cười tiến vào sở, ai nấy trong sở cũng đều làm ngạc nhiên Trương Vũ Khanh mà họ biết là người nghiêm túc trong mọi tình huống nhưng hôm nay lại khác, mọi người đều tò mò tiến lên hỏi mỗi người một câu làm cho cả sở ồn ào.

"Cũng không phải là chuyện gì vui, hôm bữa vô tình xem được clip hài nhớ lại nên vui vậy thôi", Trương Vũ Khanh bị hỏi dồn dập quá bịa chuyện trả lời cho qua.

Mọi người không ai nhận được câu trả lời như ý ai nấy đều trở về chỗ tiếp tục công việc. Trương Vũ Khanh thì quay trở về bàn làm nốt công việc dang dở chưa được bao lâu thì cục trưởng gọi.

Trương Vũ Khanh ngồi đối diện cục trương Lâm nghe ông nói về vụ án ma túy lần trước phá được: "Cách đây vài ngày cô cùng anh em trong đội phá được một nhóm buôn ma túy nhưng đã để thoát một người".

Trương Vũ Khanh gật đầu không lên tiếng ý bảo ông nói tiếp.

Cục trưởng Lâm tiếp lời: "Hắn ta tên Tất Vi, từng có tiền án hành hung, trộm cắp, đâm người, lại là con nghiện vừa mới được ra tù chưa bao lâu đã tham gia vào vụ buôn ma túy lần này. Hiện tại Tất Vi đang lẫn trốn tại tỉnh D vừa mới đâm chết một người, cảnh sát bên đó nhờ chúng ta hỗ trợ bắt hắn về quy án, tôi đã xem xét và cân nhắc qua, cô là người thích hợp nhất để đi".

"Ý cục trưởng muốn tôi đi hỗ trợ bắt Tất Vi ?", Trương Vũ Khanh hơi bất ngờ hỏi lại.

"Ừ, không ai thích hợp nhất ngoài cô, cô cứ coi như đi học hỏi thêm kinh nghiệm cho bản thân", cục trưởng Lâm trả lời.

"Khi nào thì tôi xuất phát?".

"Cô xuất phát càng sớm càng tốt để lâu thêm ngày nào không biết chừng lại có thêm người bị hại, tôi cũng đã gọi báo bên kia một tiếng rồi, còn vé máy bay tôi cũng đã chuẩn bị sẵn cho cô, cô chỉ việc về thu dọn hành lí rồi đi thôi, đi sớm về sớm", cục trưởng Lâm vừa nói vừa đưa vé máy bay đến trước mặt Trương Vũ Khanh.

Trương Vũ Khanh cầm vé máy bay, nói vài lời với cục trưởng mới xoay người rời khỏi phòng. Trở về phòng làm việc nhìn chầm chầm vé máy bay, lát sau lấy máy bấm dãy số quen thuộc gọi. Dương Hiểu Huệ đang mở cuộc họp bỗng điện thoại đổ chuông cầm máy lên xem thấy tên trên màn hình bấm từ chối nghe. Trương Vũ Khanh gọi liền mấy cuộc gọi không được, nên không gọi nữa, sắp xếp gọn gàng lại bàn làm việc, gọi bốn người họ vào giao lại công việc chưa làm xong cho họ, Trương Vũ Khanh nói: "Trong thời gian tôi đi công tác vắng mặt ở đây, các cô cậu chăm chỉ siêng năng làm việc cho tôi, không được lười biếng lười nhác, đừng nghĩ tôi không có ở đây là các cô các cậu được tùy thích làm gì, khi tôi về mà nghe mọi người khiển trách về các cô cậu thì biết tay tôi".

Bốn người đồng thanh đáp : "Yes, sir".

"Tụi em sẽ chăm chỉ làm việc, chị yên tâm đi công tác về nhớ mang quà cho tụi em là được", Tiểu Đông nháy mắt mấy người còn lại, tiến lên bóp vai nịnh nọt vừa cười vừa nói.

Mỗi người một câu căn dặn bla bla...các kiểu. Cuối cùng thì Trương Vũ Khanh cũng đã thu xếp ổn thỏa công việc và gia đình. Chiều hôm đó Trương Vũ Khanh đón xe đến sân bay, khi mọi thủ tục đầy đủ xong xuôi, tranh thủ vài phút ít ỏi trước khi máy bay cất cách Trương Vũ Khanh gọi điện nói chuyện qua vài câu với Diệp Hạ, khi cuộc gọi vừa kết thúc cũng là lúc máy bay lướt trên đường băng, tiếng động cơ vang vội rồi từ từ bay lên cao xuyên qua từng đám mây. Ngồi trên máy bay Trương Vũ Khanh nhìn từng đám mây có hình thù kỳ lạ trôi qua cửa sổ tâm trạng không biết bay về đâu.

Vào một buổi chiều ánh hoàng hôn chiếu rọi. Sau một ngày dài, ánh nắng đã dịu hẳn rồi dần dần biến mất, thời tiết trở nên dễ chịu hơn, không còn oi bức như buổi trưa. Bầu trời xanh vời vợi, từng áng mây trắng, mây hồng bồng bềnh trôi như đang đi du ngoạn. Thỉnh thoảng từng đợt gió lùa qua làm cho con người dễ chịu hơn. Những tia nắng vàng hoe như còn lưu luyến, bịn rịn đổ dài trên những cành cây, dãy nhà và tràn xuống cả đường phố. Trên cao, cả một khoảng trời nhuộm đỏ, nhiều cách chim bắt đầu bay về tổ, một đàn cò trắng còn muốn khoe sắc lông trắng của mình dưới ánh vàng của hoàng hôn. Màu hồng hồng của nắng chiều như tô điểm thêm vẻ đẹp của chúng. Trên cao là những con én bay liệng như muốn nhìn bầu trời lần cuối trước khi chú lách vào một nơi nào đó. Ông mặt trời giống như một quả cầu khổng lồ, lặn dần về phía chân trời, có lẽ sau một ngày lao động vất vả ông đã thấm mệt, những đám mây hình thù kỳ dị đang di chuyển một cách lười biếng.

Dương Hiểu Huệ mệt mỏi sau một ngày dài làm việc trở về nhà. Vừa tới trước cửa đã nghe tiếng cười nói vui vẻ vọng ra. Dương Hiểu Huệ tiến thẳng vào nhà thì bắt gặp ba mẹ đang trò chuyện vui vẻ cùng một anh chàng với vẻ ngoài hơi mập, cao nhìn cũng không tệ, trông rất lịch sự. Dương Hiểu Huệ lên tiếng: "Ba, mẹ con mới về". Ông bà Dương nghe tiếng con gái quay lại nhìn nở nụ cười tươi, mẹ Dương tiến đến chỗ con gái vừa cười vừa nói: "Con về rồi ngồi đây chơi một lát, nay có cậu con trai bác Phó sang thăm", mẹ Dương kéo Dương Hiểu Huệ ngồi xuống kế mình đối diện Phó An rồi giới thiệu.

"Đây là con gái bác, Dương Hiểu Huệ hiện, là tổng giám đốc công ty Dương thị. Còn đây là con trai bác Phó hàng xóm lúc trước, tên Phó An, cũng là tổng giám đốc của một công ty có tiếng, vừa về nước chưa lâu đã đến đây thăm ba mẹ rồi, đúng là làm người ta hài lòng, hai đứa chào hỏi nhau đi", mẹ Dương vui vẻ nhìn hai người giới thiệu qua lại.

Phó An từ lúc gặp Dương Hiểu Huệ từ cửa bước vào nhìn không rời mắt, ấn tượng đầu tiên đối với anh là khí chất Dương Hiểu Huệ như một nữ vương cao ngạo lãnh đạm thêm một chút gì đó gọi là bí ẩn, một nét đẹp không tùy vết, Phó An thầm nhủ "nhất định phải cưới cô ta bằng mọi cách, kể cả tập đoàn Dương thị của cô ta nữa" Phó An nở nụ cười nham hiển không để mọi người phát hiện, lên tiếng.

"Chào em, anh là Phó An hàng xóm kế bên lúc nhỏ thường qua nhà em chơi em còn nhớ không ?" Phó An nở nụ cười tươi nói.

"Chào anh, chuyện cũng đã qua lâu rồi tôi cũng không còn nhớ nữa, sau này anh gọi tên tôi hoặc Dương tổng là được đừng gọi thân thiết quá, dù gì tôi và anh cũng chỉ mới gặp nhau không phải bạn bè thân thích gì", Dương Hiểu Huệ không kiêng nể dội một gáo nước lạnh trả lời.

Ba mẹ Dương cùng Phó An nhìn nhau chưa kịp nói gì thì Dương Hiểu Huệ tiếp lời: "Ba mẹ con mệt rồi, con xin phép về phòng trước", Dương Hiểu Huệ quay sang Phó An gật đầu xoay người trở về phòng.

Ba Dương quay sang nhìn Phó An vẻ mặt hơi khó xử nói: "Tính tình con gái bác là vậy đó, lạnh lùng, không thích thân cận hay cùng ai nói chuyện nhiều, con thông cảm cũng đừng giận em nó, từ từ hai bác khuyên bảo".

"Dạ, không sao đâu hai bác con không để tâm dù gì con và em ấy cũng đã mười mấy năm không gặp khó trách khỏi em ấy đối với con như vậy. Nhưng con tin vào một ngày nào đó lòng chân thành của con cũng sẽ làm em ấy cảm động", Phó An treo nụ cười gượng trên môi trả lời.

Ban đầu Phó An cũng tính ở lại dùng cơm tối nhưng thấy thái độ Dương Hiểu Huệ không mấy thiện cảm với mình nên khách sáo thêm vài câu nữa mới xin phép ra về. Trên đường Phó An về có gọi cho mấy người bạn thuở nhỏ rủ nhau ra quán bar chơi.