Từ Yên không lên tiếng, nhưng lại cắn chặt môi dưới, cắn đến mức đôi môi trắng bệch, cũng không nghe lời anh.
Lục Ứng Hoài không vội, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ dọc theo cái cổ trắng mịn của cô, hàm răng nhẹ nhàng vân vê, eo bụng chìm xuống, nặng nề đẩy vào âʍ ɦộ của cô.
“Aaa...ưm ư...”
Không biết tại sao Từ Yên nhẫn nhịn rêи ɾỉ lại rất dễ nghe, Lục Ứng Hoài nghe xong cực kỳ hài lòng, sắc mặt dần trở nên hòa hoãn.
Dươиɠ ѵậŧ cực lớn đâm rút trong âʍ ɦộ ấm áp của nữ sinh, mỗi một tấc nếp uốn trong đó đều giống như những cái miệng nhỏ nhắn tham lam, mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để dươиɠ ѵậŧ đỏ bừng dâng trào, vừa khít đến mức không thể tách rời.
Kɧoáı ©ảʍ nhanh chóng lan tràn toàn thân, cổ họng Lục Ứng Hoài tràn ra tiếng thở dốc, ôm chặt Từ Yên, thành thạo va chạm vào bên trong, ý cười thản nhiên: “Thoải mái không?”
Anh nhìn ra được, hiện tại nhất định là Từ Yên không đau. Khuôn mặt cô ửng hồng, ánh mắt cũng dần dần mê mang.
Nhưng Từ Yên vẫn mạnh miệng, lắc đầu, giọng nói vỡ vụn: “Không thoải mái... Anh mau dừng lại...”
“Hừ.” Lục Ứng Hoài hừ lạnh, nhấc chân kia của cô lên, khiến thân dưới cô càng mở ra. Lục Ứng Hoài vẫn không thương hương tiếc ngọc như cũ, nhét cả gốc rễ của gậy thịt thô dài vào, lại rút toàn bộ ra, rồi lại mạnh mẽ đâm vào bên trong, không ngại phiền toái mài đùa giỡn nó.
“A!”
Điểm mẫn cảm của Từ Yên bị anh tìm được, anh thúc cô mở rộng rồi chọc chọc vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức hai chân cô phát run, siết chặt lại, kẹp lấy eo bụng gầy gò mạnh mẽ của anh, nghẹn ngào phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị: “Nhẹ một chút... Tôi chịu không nổi...aaa...”
Cô lại khóc.
Lông mày Lục Ứng Hoài chùng xuống, từ lúc anh bắt đầu làm cô, cô đã không ngừng khóc. Trong lòng anh tụ lên lửa giận, không thành thạo chơi đùa với cô nữa mà đè chân cô lại, lưng bụng dùng lực, bắt đầu đâm rút thô bạo.
“Không được mà.” Từ Yên vừa sảng khoái vừa đau đớn, kɧoáı ©ảʍ làʍ t̠ìиɦ và đau đớn khi bị mất trinh đồng thời tra tấn cô, lúc này lại bị anh mạnh mẽ va chạm, cơ thể ngửa ở bên cạnh hồ nặng nề lắc lư, trước ngực cao ngất hình thành sóng ngực rung chuyển, ướŧ áŧ lại sắc tình.
Con ngươi đen nhánh càng đỏ tươi, Lục Ứng Hoài cúi đầu, đầu lưỡi ngậm quả mâm xôi đỏ trước ngực cô, mυ'ŧ thật mạnh, hàm răng vân vê lôi kéo, cố ý làm đau cô.
Trên dưới đồng thời mang đến cảm giác đau đớn khi giao hợp, tiếng khóc của Từ Yên vừa ấm ức vừa hoảng loạn. Cô không thể chống lại tình triều trong cơ thể, bị Lục Ứng Hoài tra tấn đến mức bên dưới chảy đầy nước da^ʍ, ngón chân sảng khoái cuộn tròn lại. Lúc này cô không có sức, giống như chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt trên biển rộng, bị anh đưa đẩy, phập phồng.