Sự tình đến nước này, Từ Yên đã hiểu, cho dù là mình phí miệng lưỡi như thế nào, Lục Ứng Hoài cũng sẽ không để cho cô toàn thân đi ra. Khi chấp nhận sự thật rằng sẽ phát sinh quan hệ với anh, trong lòng cô chỉ có sợ hãi.
Sợ đau.
Cô không thể nói nên câu hoàn chỉnh nữa, chẳng có logic gì. Giữa răng Từ Yên tràn ra tiếng khóc nức nở, cơ thể nằm sấp bên cạnh hồ, ấm ức sợ hãi.
Lục Ứng Hoài không để ý tới, bàn tay vuốt ve dươиɠ ѵậŧ thô dài dưới háng, điều chỉnh tới chỗ đối diện với âʍ ɦộ của Từ Yên.
Trong quá trình đó, anh nghe thấy tiếng khóc của Từ Yên, nhướng mày, vẻ mặt không vui.
“Khóc cái gì?” Lục Ứng Hoài trầm mặt, biết rõ còn cố hỏi.
Từ Yên nói không ra lời, chỉ biết khóc, hai tay nắm chặt để ở trước ngực, ngăn cách xúc cảm lạnh lẽo của đá cẩm thạch, hai chân duỗi thẳng mềm nhũn.
Lục Ứng Hoài thích phụ nữ ngoan ngoãn, nhưng không thích người câm, tâm tư bướng bỉnh của Lục Ứng Hoài nảy sinh, ôm eo Từ Yên, xoay cơ thể mềm mại của cô.
Một chân giẫm ở đáy hồ, một chân của cô bị anh tách ra đặt ở mép hồ, cánh cửa trắng nõn mở rộng.
So với vừa rồi càng xấu hổ hơn, bởi vì Từ Yên phải đối mặt với Lục Ứng Hoài, đối mặt với cặp mắt đen nhánh tàn nhẫn kia.
“Không phải thích khóc sao, rất đúng lúc.”
Lục Ứng Hoài đỡ dươиɠ ѵậŧ cứng rắn, qυყ đầυ mở âʍ ɦộ chưa bao giờ có người đến thăm của nữ sinh, mở ra tầng tầng thịt mềm, mạnh mẽ chen dươиɠ ѵậŧ thô to hữu lực vào huyệt non chật hẹp khô khốc kia.
“A a...” Từ Yên đau đến mức sắc mặt mất máu, môi run rẩy, “Đau... anh ra ngoài đi.”
Nghe vậy, Lục Ứng Hoài trầm giọng cười cười, hai tay xoa bộ ngực trơn bóng của cô, tâm chơi nổi lên, khuôn mặt tuấn tú tản ra chút phóng đãng: “Khóc đi. Tôi vừa làm, cô vừa khóc.”
Từ nhỏ Lục Ứng Hoài đã không có ý thức thương hương tiếc ngọc, anh nắm chắc dươиɠ ѵậŧ, hơi rút ra một chút, lại trong lúc Từ Yên thở dốc không kịp đề phòng mà bất ngờ đâm vào, cực kỳ tàn nhẫn.
“A!”
Từ Yên cắn chặt răng, ngửa cổ nhỏ ra sau, mái tóc dài ướt sũng tản ra, trên cổ trắng noãn hiện lên gân xanh mịn màng.
Cô đau, âʍ ɦộ tự nhiên co rút lại, làm cho Lục Ứng Hoài không có kinh nghiệm thực chiến trở tay không kịp, mỗi một nếp thịt đều kẹp đến chặt đến mức khiến da đầu anh tê dại, nửa khuôn mặt dưới chậm rãi phát run.
Loại cảm giác nửa người dưới bị bao bọc chặt chẽ mυ'ŧ lấy này quả thực sảng khoái đến thái quá. Mặt Lục Ứng Hoài đỏ bừng, thắt lưng trầm xuống, đưa toàn bộ nửa thân gậy còn lưu lại bên ngoài vào.
“Aaaa...ứm...”
Bây giờ Từ Yên vẫn còn bị vây trong đau đớn, nhưng giọng nói tinh tế lại dần biến đổi, giống như lúc làʍ t̠ìиɦ phát ra giai điệu thoải mái.
Giọng nói mềm mại này khiến Lục Ứng Hoài cực kỳ êm tai, anh ba cạn một sâu đút vào, ngón tay xoa xoa đôi môi trắng nõn của cô, khàn giọng ra lệnh: “Kêu lên, lớn tiếng một chút.”