Hoan Ca

Chương 5: Hỉ sự của Ninh Tử Uyên

Chiếu chỉ ban hôn của Nữ Vương được công bố toàn thiên hạ Đại Thành. Kỳ Thanh tuy vẫn bị kiên kỵ vì những tin đồn soán ngôi nhưng chung quy nàng là một người nổi tiếng thông minh, ưu tú rất được mọi người kính nể. Kỳ Hoan cũng không kém cạnh, nàng hiền lành, lương thiện thường giúp đỡ dân nghèo nên người dân càng yêu quý, mừng rỡ cho nàng.

Ninh Vân là tướng quân Đại Thành, Ninh gia một lòng phò tá quân vương, vì nước vì dân sớm đã có được lòng quân lòng dân. Ninh Tử Uyên là một cô nương đoan trang, nhã nhặn ai ai cũng biết tiếng. Ninh Tử Ca tuy không mấy ai biết mặt nàng nhưng nàng ngày ngày ở biên cương cầm quân gϊếŧ giặc vì vậy hai nữ tử Ninh gia được gả vào hoàng thất lòng dân vui mừng khôn xiết.

Vải đỏ, tú cầu được treo khắp nơi, chữ hỉ được dán ở mọi cửa nhà. Pháo hoa, đèn l*иg được chuẩn bị sẵn sàng. Trong cung hạ nhân bận rộn tấp nập chuẩn bị cho song hỉ sắp tới. Giá y của các nàng được may đo tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ. Nhưng ngày lành tháng tốt được Nữ Vương chọn ra để cử hành đại hôn ngày càng đến gần, biên cương vẫn không một chút yên ổn, lúc này cả Đại Thành đang náo nức chuẩn bị cho hỉ sự. Quân địch nhân cơ hội mà dẫn binh gây rối biên cương, Ninh Tử Ca vì vậy vẫn chưa thể quay về kinh thành.

Ninh Tử Ca nhỏ hơn Ninh Tử Uyên hai tuổi nhưng tỷ muội hai nàng từ nhỏ đã rất giống nhau, người khác không biết còn tưởng hai nàng là song nữ tử của Ninh gia. Vì Ninh Tử Ca không thể về kịp, nên giá y của nàng đều được may đo theo tạng người của Ninh Tử Uyên.

Đại hôn của Kỳ Thanh và Ninh Tử Uyên được cử hành trước. Hôm đó Ninh Tử Uyên khoác lên giá y đỏ rực xinh đẹp động lòng người. Nàng ở trong khuê phòng ở phủ Ninh gia được người hầu cẩn thận cài trâm hoa. Ninh Tử Uyên nhìn hình ảnh dung mạo xinh đẹp của mình trong gương mà thẹn thùng mỉm cười. Hôm nay nàng được gả cho người mà nàng yêu, là ngày hạnh phúc nhất đời nàng.

Trong gương phản chiếu một gương mặt nữ nhân khác có bảy phần giống với Ninh Tử Uyên, ánh mắt thẹn thùng lúc nãy dần biến thành kinh hỉ, Ninh Tử Uyên đứng bật dậy quay người sang ôm chầm lấy nữ tử kia.

- Cuối cùng muội cũng chịu quay về rồi, ta còn tưởng hôm nay muội sẽ không được nhìn thấy ta gả đi.

Ninh Tử Uyên xúc động đến rưng rưng nước mắt. Ninh Tử Ca bắt lấy vai nàng, kéo nàng ra lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Ninh Tử Uyên.

- Hỉ sự của tỷ tỷ làm sao muội không tham dự được chứ. Tỷ xem, trang điểm xinh đẹp như vậy nếu tỷ khóc sẽ làm lem mất.

Ninh Tử Ca ôn nhu nhìn vào con ngươi sóng sánh nước của Ninh Tử Uyên nói rồi mỉm cười. Ninh Tử Uyên đảo mắt nhìn nàng từ đỉnh đầu đến chân không bỏ sót chi tiết nào. Ninh Tử Ca mặc một bộ y phục màu xanh lam, đầu tóc chỉ cài một cái trâm đơn giản nhưng cũng không thể làm giảm đi nhan sắc của nàng.

- Tử Ca, muội lại ốm rồi, mỗi lần muội trở về đều hứa với ta sẽ mạnh khỏe nhưng mỗi lần gặp lại ta chỉ thấy muội càng ốm đi thôi. Giá y của muội may theo tỉ lệ cơ thể của ta, dù ta đã dặn họ giảm đi một chút nhưng nhìn muội ốm như vậy hẳn là vẫn sẽ rộng. - Ninh Tử Uyên cầm lấy đôi bàn tay thon gầy của Ninh Tử Ca đau lòng nói.

- Không sao, ba ngày này muội ăn nhiều một chút là được. – Ninh Tử Ca vui vẻ đặt tay còn lại lên mu bàn tay Ninh Tử Uyên an ủi.

- Giá y mặc không vừa làm sao đẹp? – Ninh Tử Uyên nhíu mày thở dài.

- Cũng chỉ là y phục ngoài thân thôi. Người đẹp thì mặc gì chẳng đẹp.

Ninh Tử Uyên bị Ninh Tử Ca chọc cười liền không cảm thấy đau lòng thay cho nàng nữa. Ninh Tử Uyên đưa mắt nhìn ra cửa rồi lại nói.

- Mẫu thân và di nương chắc chắn cũng trở về cùng muội rồi?

- Đương nhiên, đại hỉ của tỷ làm sao hai người họ không về được. – Ninh Tử Ca gật đầu.

- Vậy đây chính là đại sự, hai vị tướng quân còn có tân Thái Tử phi trở về, tại sao không có ai thông báo một tiếng chứ? – Ninh Tử Uyên cau mày lo lắng nói.

Ninh Tử Ca bật cười rồi lắc đầu đáp lại.

- Hôm nay là đại hỉ của tỷ và An Thục Vương, chuyện chúng ta trở về cũng chỉ là chuyện nhỏ làm sao dám kinh động mọi người. Mẫu thân và di nương đã sớm cho người báo tin với Bệ Hạ, không công bố chuyện này ra để tập trung cho hỉ sự.

Ninh Tử Uyên nhận được câu trả lời liền hài lòng mỉm cười, lại nắm lấy tay Ninh Tử Ca kéo đến ngồi xuống ghế.

- Tử Ca, muội còn chưa gặp Kỳ Hoan, tỷ ấy cũng chưa từng gặp muội. Ba ngày sau đã là hỉ sự của hai người, ngày mai muội cùng ta đến thỉnh an Thái Hậu, Bệ Hạ và Hoàng Hậu. Sau này muội ở cùng với họ không thể ngay từ đầu đã gây mất thiện cảm.

- Tỷ tỷ yên tâm, mẫu thân cũng đã nói với muội rồi. Với lại muội không trở về bái kiến họ cũng là vì trấn giữ biên ải, đâu phải muội làm chuyện gì thất thố. – Ninh Tử Ca ôn thuận giải thích.

- Ta biết nhưng vẫn nên hiểu chuyện một chút. Tử Ca, kinh thành không tự do như ở Nam Thành, muội nhất định phải giữ ý tứ đừng có tùy ý. – Ninh Tử Uyên vừa nói vừa nắm chặt lấy bàn tay Ninh Tử Ca.

- Được, được, sau này đều nghe tỷ, bây giờ tỷ mau đến từ đường hành lễ với tổ tiên và a nương. Một lát nữa An Thục Vương đến rồi, nếu chậm trễ sẽ lỡ giờ lành. – Ninh Tử Ca đỡ Ninh Tử Uyên đứng dậy rồi vui vẻ dắt tay nàng đi đến từ đường Ninh gia.

...

Kỳ Thanh theo đoàn rước tân nương tử đi đến cửa phủ Ninh gia, rất đông người dân vây kín xung quanh nhìn xem. Nàng mặc giá y đỏ có cùng kiểu hoa văn với giá y của Ninh Tử Uyên nhưng từ nàng tỏa ra một khí thế tiêu soái, lãnh đạm. Kỳ Thanh bước xuống ngựa tiến vào Ninh phủ, bá quan văn võ tụ hội đến Ninh gia ở cửa phủ tiếp đón nàng.

Kỳ Thanh đi qua đám đông hiếu kỳ tiến thẳng vào đại viện, Ninh Vân đang ngồi ở giữa viện, bên trái là Ninh Chi. Ninh Chi nhìn rất giống với Ninh Vân nhưng có phần trẻ trung hơn và khí chất uy vũ không sánh bằng Ninh Vân. Kỳ Thanh ở trước mặt hai trưởng bối, dù là An Thục Vương nhưng một chút nữa khi bái đường thì đã trở thành trưởng tức của Ninh gia.

Kỳ Thanh chấp hai tay đưa về phía trước cúi người hành lễ với Ninh Vân, bà vẫn dùng ánh mắt uy nghiêm, lãnh đạm nhìn Kỳ Thanh gật đầu. Kỳ Thanh không cảm thấy khó chịu với biểu hiện của Ninh Vân, thân là đại tướng của Đại Thành, nữ tính bên trong và vẻ ngoài của bà sớm đã bị sương gió, máu tanh rửa trôi.

Ninh Chi thì có một chút dịu dàng hơn, môi mỏng khẽ cong lên nhìn Kỳ Thanh gật đầu. Gia nhân mang trà đến, Kỳ Thanh rót một chén trà lễ phép bưng tới dâng hai tay cho Ninh Vân rồi lại rót thêm một chén khác dâng cho Ninh Chi. Hai vị trưởng bối nhìn nhau hài lòng, Ninh Vân nâng chén trà thổi một chút liền uống cạn. Lúc này bà mai đi đến chính viện hô lớn.

- Tân nương tử đến!

Ninh Tử Uyên một thân giá y giống với Kỳ Thanh nhưng nàng đã trùm khăn nên không thể nhìn thấy dung mạo lúc này của nàng. Từng bước đi đoan chính, thục nữ tiến vào viện, bên trái là nô tì bồi giá theo nàng. Bên phải Ninh Tử Uyên có một nữ nhân đang dìu lấy tay nàng, Kỳ Thanh nhìn qua nữ tử này có bảy phần giống với Ninh Tử Uyên, nếu không nhìn kỹ còn có thể lẫn lộn.

Nhưng khí chất thì hoàn toàn khác, nữ nhân lưng thẳng tắp, từng cử chỉ đều rất dứt khoát, vẫn giữ được nét ôn nhu, bước đi khoan thai, nàng nói nhỏ gì đó với Ninh Tử Uyên rồi cười tươi đến ngọt ngào, một bên má phải vì nụ cười này mà lúm đồng tiền ấn sâu vào càng tôn lên vẻ đẹp của nàng.

Trong kinh thành này, Thi Ỷ Lan và Ninh Tử Uyên là hai đại mỹ nhân nổi danh thiên hạ. Nếu Thi Ỷ Lan có vẻ ngoài kiều diễm, mê đắm lòng người thì Ninh Tử Uyên có một vẻ đẹp thục nữ, nhã nhặn đầy khí chất quý tộc, hai người họ một chín một mười làm cho nữ nhân Đại Thành mê luyến không thôi, vang danh đến cả nam nhân ngoại bang.

Hỏi Kỳ Thanh rằng ngoài hai nữ tử kia, Đại Thành của nàng còn có mỹ nhân nào nữa thì người thứ ba Kỳ Thanh nhắc đến phải là Ninh Tử Ca, người ta luôn nói người đẹp vì lụa, Ninh Tử Ca không mang y phục sặc sỡ, cũng chẳng cần cài trâm cài hoa mà đã rất xinh đẹp.

Vẻ đẹp của nàng thanh thuần hơn vẻ đẹp của Thi Ỷ Lan, cũng không phải dáng vẻ thục nữ như Ninh Tử Uyên, cốt cách của nàng hai nữ nhân đệ nhất Đại Thành cũng không sánh được. Một khí thế thoạt nhìn rất ôn nhu, lương thiện nhưng lại có thể áp bức, nhìn thấu người khác.

Ninh Tử Uyên đi vào trong viện đứng bên phải Kỳ Thanh. Ninh Tử Ca buông tay nàng đi đến đứng bên cạnh Ninh Vân, nàng mỉm cười nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh cũng gật đầu với nàng. Ninh Vân hít sâu một hơi rồi nhìn Ninh Tử Uyên, mặc dù nàng đang đội khăn không thấy được dung mạo nhưng ánh mắt của Ninh Vân dành cho nàng là mười phần dịu dàng khác hẳn vẻ lạnh lùng thường thấy. Tuy vậy giọng nói của bà vốn đã khàn khàn lại còn mang thói quen ở quân doanh nên vẫn rất nghiêm nghị.

- Tử Uyên, hôm nay con gã đi rồi, mẫu thân cũng không biết phải nói gì, ta vốn không giỏi ăn nói chỉ có thể căn dặn con sau này ngoan ngoãn một chút, An Thục Vương là người ôn hòa, thấu đáo mọi chuyện phải hảo hảo nghe theo An Thục Vương, đừng tự ý làm càn. Còn nữa, phải hiếu thuận với Thái Hậu và Bệ Hạ, chăm sóc tốt cho bản thân. Ta không thường ở kinh thành cũng không dạy bảo con được, sau này Tử Uyên giao lại cho An Thục Vương.

Ninh Tử Uyên là một người dễ xúc động, bên trong tấm khăn lụa đỏ, nước mắt nàng đã rơi xuống trên gương mặt xinh đẹp. Nàng biết mẫu thân không giỏi ăn nói nhưng bà cũng hiếm khi nói nhiều như vậy làm cho nàng luyến tiếc mấy năm qua cũng không bồi người tâm sự nhiều một chút. Bên ngoài có thể nhìn thấy bờ vai nhỏ của Ninh Tử Uyên run rẩy vì xúc động, nàng không nói nên lời chỉ có thể nghẹn ngào gật đầu. Kỳ Thanh nhìn nàng, rồi thay Ninh Tử Uyên nói một câu.

- Nhạc mẫu, người yên tâm, sau này ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tử Uyên.

Ninh Vân nghe được câu nói này vạn phần an lòng kiềm chế xúc động trào dâng nơi khóe mắt mà gật đầu, rồi phất phất tay.

- Nhanh, mau vào cung bái đường rồi tạ ơn Bệ Hạ, đừng làm chậm trễ giờ lành.

Ninh Tử Uyên ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu ba cái với mẫu thân, sau đó đứng dậy quay lưng để hạ nhân dìu nàng cùng Kỳ Thanh đi khỏi Ninh phủ, tiến cung. Ninh Tử Uyên đi khỏi, Ninh Chi lấy ống tay áo lau đi nước mắt đã kiềm nén. Ninh Vân tuy vẫn đang xúc động cùng mừng rỡ trong lòng khi nữ nhi có thể gả cho người mà nàng yêu mến, nhưng bà vẫn nén lại giương lên nụ cười nhạt nói.

_ Nữ nhi ta gả đi, ta còn chưa khóc muội đã khóc tới như vậy?

Ninh Chi vẫn đang lau nước mắt nhưng càng lau lại càng nhiều, Ninh Tử Ca đi đến phía sau bà đưa cho Ninh Chi khăn tay rồi đặt tay lên vai bà xoa xoa. Ninh Chi lấy khăn tay thấm đi nước mắt, nặn ra một nụ cười nói.

_ Muội thật mừng cho Tử Uyên, An Thục Vương là người tốt cuộc sống con bé sau này nhất định sẽ hạnh phúc. Chỉ là... – Ninh Chi hít lấy một hơi thật sâu rồi mới tiếp tục. – Nghĩ đến ba ngày sau Tử Ca cũng sẽ đứng ở đó dập đầu bái biệt chúng ta, muội kiềm lòng chẳng đặng.

Ninh Chi ôm lấy ngực trái đau lòng khóc, Ninh Tử Ca thấy vẻ xót thương cho mình của bà mà rưng rưng nước mắt. Nàng ôm lấy vai Ninh Chi thật chặt, xoa nhẹ để trấn an tâm tình của bà. Ninh Vân nghe thấy lời này cũng đau xót nhìn Ninh Tử Ca ánh mắt vạn phần thương yêu.

_ Nữ nhi của Bệ Hạ là một người hiền lành, thiện lương, từ nhỏ ta đã dạy võ thuật cho con bé, tính cách nó rất tốt, Tử Ca gả qua đó chúng ta sẽ an lòng. – Ninh Vân trấn an Ninh Chi mà giải thích.

Ninh Chi khịt mũi, một tay lau nước mắt, một tay đưa lên vai nắm lấy bàn ta Tử Ca siết chặt.

_ Tỷ tỷ, Tử Uyên và Tử Ca đều là nữ nhi của tỷ, tỷ đối với hai nữ nhi đều là công bằng yêu thương. Muội cũng thương Tử Uyên nhưng từ nhỏ Tử Ca đã lớn lên bên cạnh muội, muội sớm đã xem Tử Ca như nữ nhi muội sinh ra. Muội còn nghĩ Tử Ca của chúng ta giỏi giang như vậy không ai xứng với con bé. Nếu phải gả đi cũng không phải lúc này, con bé còn nhỏ, muội còn muốn để nó ở bên cạnh yêu thương thêm vài năm nữa. Chỉ là, tỷ đột nhiên lại muốn gả nó đi... – Nói đến đây Ninh Chi cành khóc lớn hơn, khóc đến tê tâm liệt phế, Ninh Tử Ca ở bên cạnh không kiềm được cũng nước mắt ngắn nước mắt dài khóc theo.

Đây không phải lần đầu tiên Ninh Chi khóc lóc muốn trách Ninh Vân, từ khi nhận được chiếu chỉ ban hôn của Nữ Vương, Ninh Chi liền không chấp nhận được, nhiều lần khóc lóc đau thương nhưng cũng không dám cãi lại thánh chỉ. Ninh Chi yêu thương Ninh Tử Ca, Ninh Vân càng yêu thương nàng, có thể nói đối với Ninh Tử Ca chiều chuộng hơn cả Ninh Tử Uyên. Ninh Vân cuối cùng cũng rơi nước mắt nhớ đến hồi ức đau buồn.

----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phổ cập kiến thức cổ trang!

Trưởng tức: là con dâu trưởng.