Sương mờ mù mịt khiến Bùi Lạc không thể nhìn rõ khuôn mặt của Bùi Hoài, chỉ cảm giác đầṳ ѵú đau nhức khiến cô phát ra một tiếng rên yếu ớt, ủy khuất oán trách nam nhân.
“Em đã nói rồi, anh phải nhẹ nhàng…”
Bùi Hoài không trả lời, anh giơ tay gỡ bỏ chiếc kính đang cản đường.
Khoảnh khắc tiếp theo, thay vì quay lại vị trí cần đến, tay anh lại giơ lên, che đi đôi mắt của Bùi Lạc.
Tay còn lại siết chặt vòng eo thon gọn của cô.
Anh quỳ xuống, tựa đầu vào ngực Bùi Lạc, chóp mũi rất gần với đầu nhũ hoa của cô, ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ, anh không khỏi nuốt nước bọt.
Sữa có mùi vị thơm ngọt đặc trưng khiến miệng anh không tự chủ tiết ra nhiều nước bọt hơn.
Lúc này anh không muốn nghĩ đến cái gọi là luân lý đạo đức nữa, trong đầu chỉ tràn ngập câu nói vừa xuất hiện trên điện thoại.
“Nếu vợ thực sự đau khổ, với tư cách là một người chồng, nên giúp cô ấy giải quyết phiền ưu.”
Là một người anh trai, anh cũng nên giải quyết nỗi đau cho em gái mình.
Như đang thuyết phục chính mình, Bùi Hoài mở miệng thè đầu lưỡi ra, không chút do dự, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy quả anh đào đỏ tươi lủng lẳng trước mặt.
Tầm nhìn của Bùi Lạc bị tay Bùi Hoài chặn lại, khi tầm nhìn của bị tước đoạt, các giác quan khác của cô liền trở nên nhạy bén hơn.
Cô có thể cảm nhận được bầu ngực đang được bao bọc bởi một thứ gì đó ấm áp và ẩm ướt, đầu lưỡi thô ráp của nam nhân xẹt qua đầṳ ѵú, mang đến cảm giác tê dại truyền đến đại não.
Bùi Hoài rõ ràng đã thu hàm răng lại, dùng đầu lưỡi linh hoạt của mình chạm vào đầṳ ѵú cô, xoa bóp quầng vυ', sau đó dùng lực nhàng mυ'ŧ vào.
Dùng miệng so với dùng tay tốt hơn nhiều, tuy rằng vẫn có chút đau, nhưng không đến mức làm cho Bùi Lạc chảy nước mắt.
Bùi Lạc cảm giác như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị hút đi, đầu óc trống rỗng, mọi giác quan đều tập trung vào núʍ ѵú trước ngực.
Bên ngoài đã là buổi trưa, không gian xung quanh yên tĩnh.
Tiếng còi xe xa xa, tiếng ô tô lao vυ't, tiếng la hét ngoài đường, tiếng ve sầu kêu không biết mệt mỏi trong tiểu khu, tiếng hàng xóm đi lên lầu…
Tất cả âm thanh đều hội tụ lại, không gì có thể so sánh được với âm thanh nuốt sữa của Bùi Hoài.
Một âm thanh nối tiếp một âm thanh khác, nước bọt trong miệng trộn lẫn với sữa, tiếng nước vang vọng khắp phòng.
Thanh âm quanh quẩn bên tai Bùi Lạc khiến cô không khỏi ngứa ngáy.
Bụng cũng bắt đầu nóng lên, cô có thể cảm nhận được một luồng nhiệt sắp tràn ra, theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân mình.
Toàn thân cô bắt đầu khô nóng bất an, cô vô thức ngẩng đầu lên, ưỡn người về phía trước.
Tư thế này khiến càng nhiều nhũ thịt được đưa vào miệng Bùi Hoài, tựa như đang khích lệ anh tăng cường lực mυ'ŧ.
“Ừm……”
Bùi Lạc bị đòn tấn công bất ngờ của anh khiến phát điên, nhịn không được phát ra tiếng nức nở.
Cô không thể diễn tả được cảm giác lúc này của mình, ngực vừa ngứa lại vừa đau, cảm giác sưng to nặng trĩu ở hai vυ' cuối cùng cũng được giải phóng.