Giống như người chết đuối cuối cùng cũng vớ được một khúc gỗ trôi dạt, Bùi Lạc cũng tìm được lý do để trốn tránh.
Anh trai chỉ là muốn giúp đỡ mà thôi.
Tất cả chỉ vì cô thực sự quá đau đớn.
Mắt cá chân của Bùi Lạc bị trói, không thể duỗi chân ra được, tư thế này khiến chân cô tê dại nhưng cô không dám mở miệng.
Bùi Hoài vẫn còn đang ăn.
Sợ cô gái nhỏ đau, động tác của anh càng nhẹ nhàng, càng làm như vậy, thời gian bú sẽ càng kéo dài.
Lúc đầu núʍ ѵú chỉ hơi hơi nhô lên, nhưng khi bị lưỡi thô ráp của Bùi Hoài không ngừng quấn lấy, nó càng ngày càng cứng hơn, cọ vào thành khoang miệng của anh.
Sữa trong miệng anh kỳ thực có vị rất nhạt, nhưng anh lại không nỡ buông ra, tham lam dùng đầu lưỡi càn quét.
Tất cả điều này không cần phải học, giống như bản năng trời sinh đã biết cách mυ'ŧ nhũ hoa vào miệng, cướp đoạt những chất dinh dưỡng mình muốn từ trong dòng sữa ấm.
Ham muốn thú tính trong cơ thể bị đánh thức, cảm giác kỳ lạ càng dâng cao, Bùi Hoài tham lam vùi đầu vào bộ ngực mềm mại của em gái.
Áp mặt vào làn da trắng nõn mịn màng, Bùi Hoài cảm giác mình gần như phát điên rồi.
Hô hấp anh cứng lại, cảm giác như cơ thể mình dường như đang bốc cháy.
Anh không khỏi siết chặt vòng eo thon gọn của Bùi Lạc, ngay lập tức, trên đỉnh đầu anh truyền đến một tiếng kêu đau đớn.
Bàn tay to che mắt Bùi Lạc bắt đầu đổ mồ hôi, dù vậy, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay.
Trong lòng vẫn còn một tia hy vọng, chỉ cần cô nhìn không thấy, hành vi như vậy của anh vẫn có thể tha thứ.
Hãy tự dối lòng rằng tất cả điều này là vì tốt cho cô.
Tiếng mυ'ŧ vẫn đang tiếp tục, âm thanh nuốt chửng gần như nuốt chửng toàn bộ Bùi Lạc.
Hạ thể cô nóng ẩm, dù kẹp chân vẫn không thể kiềm chế được cảm giác kỳ lạ, khó chịu đến mức hai chân run lên.
Cả người dường như liên tục bị lửa thiêu đốt, trong đầu Bùi Lạc chỉ có một câu.
Dục hỏa đốt người.
Trước đây cô nghĩ những lời như vậy chỉ là nói đùa, nhưng khi tự mình trải nghiệm, cô mới nhận ra những gì viết trong mấy cuốn sách đều là sự thật.
Cô không thể kiểm soát được sự run rẩy của cơ thể, cũng không thể kiểm soát được những tiếng rêи ɾỉ nhỏ phát ra từ miệng.
Thiếu nữ chưa từng trải qua loại chuyện nam nữ này không khỏi ngượng ngùng, cô càng cố gắng vùng vẫy trong kɧoáı ©ảʍ, sức nóng bên dưới càng trở nên cuồng nhiệt.
Bùi Lạc có thể cảm nhận được qυầи ɭóŧ ướŧ áŧ, nhưng kɧoáı ©ảʍ chồng chất, đánh thẳng vào đại não khiến bàn tay nắm tóc Bùi Hoài không tự chủ mà dùng lực.
Làm sao cô có thể không biết Bùi Hoài đang làm gì?
Nhưng cô chỉ không thể đẩy anh ra, tay mềm như bông, yếu ớt không chút sức lực nắm chặt mái tóc ngắn trên đầu anh để trút giận.
Nếu hai chân không bị trói chặt, Bùi Lạc cảm giác cả người mình sẽ bị treo trên người Bùi Hoài, không thể tự thoát ra được?