Bị Thao Bởi Bạn Hữu Của Mẹ

Chương 2

Trong đầu Trần Hiểu Đồng còn nhớ như in cảnh tượng một năm trước.

Lúc đó Từ Khải đối với hành động cố ý "câu dẫn" của cậu, tuy rằng thân thể có phản ứng nhưng hắn luôn cưỡng ép chính mình không đáp lại.

Ngay cả khi cậu đưa đầu lưỡi vào miệng hắn liếʍ láp, hắn cũng chỉ nhàn nhạt rên một tiếng.

Hắn còn từng trịnh trọng nói với cậu: "Cháu còn chưa trưởng thành....."

"Chú Từ, ý chú là nếu cháu trưởng thành thì có thể sao?" Trần Hiểu Đồng đã thích Từ Khải ngay từ lần gặp đầu tiên.

Lúc đó cậu liền muốn quyến rũ hắn ngay lập tức.

Thế nhưng Từ Khải lại câm như hến, không muốn nói thêm câu nào.

Nhưng mà.....

Trần Hiểu Đồng cũng hiểu rõ, Từ Khải có tình cảm với mình.

Chỉ là vì nể mặt mẹ và lúc đó cậu cũng chưa trưởng thành nên hắn mới kìm chế tình cảm lại.

Sau đó hắn phải ra nước ngoài công tác, lúc từ biệt còn dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu: "Cháu....sau này sẽ gặp người khác."

Giống như cam chịu lại càng giống không còn cách nào khác.

Khi đó, cậu không thích hắn đi mất ba năm còn cố tình dùng giọng điệu không chút để ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn: "Đúng vậy, sau này cháu sẽ gặp được người khác, không, hẳn là rất nhiều, rất nhiều đàn ông a."

"Đàn ông có đại dươиɠ ѵậŧ."

Trần Hiểu Đồng bỏ lại cho hắn câu đó rồi đi.

Trong một năm này Từ Khải không phải không cố gắng liên lạc với Trần Hiểu Đồng nhưng tất cả đều như đá chìm đáy biển, không có kết quả gì.

Từ Khải lo sợ, sợ Trần Hiểu Đồng thật sự có người đàn ông khác nên hắn cố gắng làm việc, không quản ngày đêm.

Nhìn thấy Trần Hiểu Đồng đang đứng trước mặt mình, cuối cùng Từ Khải cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Rất may, còn chưa muộn.

"Chú, Chú Từ....." cậu gọi nhỏ một tiếng, giọng nói của thiếu niên chưa trưởng thành như mang theo âm mũi như tiếng khóc khe khẽ giống hệt một chú chó nhỏ bị bỏ rơi.

Từ Khải dùng miệng bịt kín miệng cậu tàn nhẫn khuấy động, khi hắn buông cậu ra, môi lẫn cằm của họ đều có ánh nước: "Bé cưng, có nhớ chú không?" Vừa nói hắn vừa đưa tay men theo mép áo sờ lên, môi không ngừng hôn vành tai cậu, thì thầm: "Có tìm người đàn ông khác không?"

Trần Hiểu Đồng lắc lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng thở dốc, khẽ gọi: "Chú Từ....." đôi tay thiếu niên run rẫy ôm cổ người đàn ông.

"Nơi này có một bé mèo con à? Hửm?" Từ Khải gấp gáp cởϊ qυầи lót của Trần Hiểu Đồng, cậu liền mở rộng hai chân phối hợp với động tác của hắn, bàn tay người đàn ông hung hăng chà sát vùиɠ ҡíи, hạ thể cậu vốn rất lán mịn, sờ vào mềm mại, vừa rồi bị hôn còn chảy ra mật dịch, lúc này lại bị đầu ngón tay hắn cắm vào bên trong liền có một dòng nước ấm chảy ra thấm ướt bàn tay hắn.

Từ Khải hô hấp không ổn định, rút ngón tay khỏi âʍ ɦộ xoa nắn mông cậu, hắn ép cậu vào tường, dươиɠ ѵậŧ đang sưng tấy trong đũng quần cọ sát vào bụng cậu, nhiệt độ như muốn nóng như muốn đốt cậu thành tro.

"Chú! Chú!" Trần Hiểu Đồng đã tưởng tượng vô số lần bị cây gậy thịt này cắm vào hoa huyệt của cậu hung hăng thao.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hắn đặt trên bụng cậu ma sát càng lúc càng nhanh, Từ Khải cố tình tăng nhanh tốc độ, hơi thở hổn hển của người đàn ông đều phun vào tai cậu. Vành tai cậu đỏ ửng như sắp chảy máu, thân thể mềm nhũn, cả người đều run rẫy, "Em có biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy em đã nghĩ gì không? Lúc đó, tôi luôn nghĩ, ừm.....muồn đè em xuống giường cᏂị©Ꮒ nát em."

"Chú.....chú....." lời nói của hắn mang lại sung sướиɠ thật lớn, ham muốn mãnh mẽ thúc giục, cậu nức nở cọ xát cơ thể của mình vào vòng tay người đàn ông, như hỏng mất hoàn toàn đầu hàng trước hắn, "Ừm.....muốn.....muốn đại dươиɠ ѵậŧ của chú.....tiến....tiến vào....."

"Tiến vào đâu?"

"Cháu......hoa huyệt của cháu......"

Mẹ cậu còn đang dọn dẹp ở tầng một, tuy rằng cách nhau một tầng lầu nhưng khoải cảm cấm kị đặc biệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu.

Còn....

Giống như ở trước mặt mẹ, bị người thao lộng.

Từ Khải có một cơ thể cường trán tràn đầy sức mạnh, hắn ta cao tận 189cm, cao hơn Trần Hiểu Đồng gần hai cái đầu. Người đàn ông đã cởi sao sơ mi lộ bộ ngực và cánh tay vạm vỡ, chân cậu gác trên khuỷu tay hắn, sự tương phản rõ rệt như một con sư tử đang kẹp chặt con mồi run rẫy của nó trước khi thưởng thức bữa ăn vậy.

Do chênh lệch chiều cao, Trần Hiều Đồng phải giơ một chân để phối hợp với động tác người đàn ông, vì tư thế này một cái âʍ ɦộ đỏ tươi giữa hai chân cậu bị mở ra hoàn toàn, cơ thể cậu ướt ác bóng loáng, nhớp nháp dâʍ ŧᏂủy̠, hoa huyệt đóng mở liên tục, nước da^ʍ rỉ ra ngoài, Từ Khải ấn qυყ đầυ vào miệng huyệt, vừa chen vào đã bị kẹp chặt, Trần Hiểu Đồng giãy giụa phát ra một tiếng rên đầy đau đớn liền bị hắn đè lại, mãnh mẽ thúc hông, đẩy ra tầng tầng lớp lớp thịt non mềm, dùng sức đâm vào chổ sâu nhất!

"A a a!" Trần Hiều Đồng ngửa cổ thở dốc, hai chân run rẩy, hắn thô bạo như vậy làm cho cậu chỉ đứng thôi cũng rất mất sức nhưng người đàn ông còn đang giữ chặt eo cậu, không ngừng đóng cọc, Một lần! Hai lần! Ba lần! Đến khi dươиɠ ѵậŧ thô to cả cây đều bị nhét vào tiểu huyệt, lỗ nhỏ căng thành hình một cái nắm tay em bé.

Dươиɠ ѵậŧ của hắn quá khủng, mà hoa huyệt của Trần Hiều Đồng thì yếu ớt, chật hẹp vốn đã khác biệt về kích thước, cho nên khi hắn mạnh mẽ thâm nhập, tiểu huyệt liền không chịu nổi mà co bớp đẩy dị vật ra.

"A! Côn ŧᏂịŧ của chú......lớn quá....lớn quá!A!" Trần Hiều Đồng trợn to mắt, miệng mở lớn, trán cậu lấm tấm mồ hôi, cả người ngã ấp xuống, đôi tay cào lên vai người đàn ông, cái chân còn lại dùng sức giẫm trên mặt đất, ưỡn mông cố gắng thoát khỏi cây gậy thịt đang liều mạng cắm vào, kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ bùng nổ, cứ như chỉ cần quấn lấy dươиɠ ѵậŧ người đàn ông, không cần ȶᏂασ mạnh bạo cũng chẳng cần nhẹ nhàng là cậu cũng có thể đạt cực khoái, "U! A! Ha!"

Cậu nhanh chóng xuất tinh, thân thể vặn vẹo trong ngực Từ Khải, âʍ ɦộ co rút mạnh mẽ, siết đến mức dươиɠ ѵậŧ Từ Khải cảm thấy vừa đau đớn vừa sung sướиɠ, hắn triệt để mất lý trí, Từ Khải trầm thấp phát ra một tiếng gầm, đâm thúc đến mức cậu liên tục co giật trong cơn cực khoái.

Hắn cúi đầu nhìn nơi giao hợp của hai người, tiểu huyệt của cậu nhóc nuốt côn ŧᏂịŧ hắn một cách khó khăn, hắn gắt gao ôm chặt eo cậu, đưa tay cởi sạch quần áo, dùng hết sức mạnh ra vào giữa hai chân của thiếu niên.

Hoa huyệt cậu căng đầy, bụng phẳng lỳ nhô lên hình một cây dươиɠ ѵậŧ thô to kinh người, theo chuyển động mà thoát ẩn thoát hiện, muốn không nhìn thấy cũng khó. Từ Khải dùng thân dưới đóng đinh Trần Hiểu Đồng lên trên tường, cặp mông săn chắc của hắn mãnh mẽ va chạm vào thân hình mảnh khãnh đang kịch liệt run rẫy, dươиɠ ѵậŧ tím đen ra vào giữa hai chân trắng nõn, hai túi trứng to nặng nề va đập liên tiếp vào mông cậu. Tiếng ‘bạch bạch bạch’ vang dội trong căn phòng yên tĩnh, Trần Hiểu đồng ôm chặt vai Từ Khải, mồ hôi rơi xuống liên tục, cậu khóc lóc rêи ɾỉ: “Chú~”, như đang khẩn cầu hắn có thể thương xót cậu một chút.