Nhưng mà chưa đến một giây cái chân còn lại của cậu cũng bị hắn nhắc lên không trung, thân thể cường tráng của Từ Khải đè ép đến, hắn hôn lên vành tai cậu, nhanh chóng duỗi eo thúc đến, “Ừm….ừm!”, hắn thở thở hổn hển, tách rộng đùi cậu, đâm vào càng lúc càng sâu, gậy thịt thô to tung hoành trong huyệt động, không mang theo bất kì kỹ xảo gì, chỉ đơn giản thô bạo rút ra đâm vào cả căn, tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn, mỗi lần rút ra còn kéo cả mị thịt hồng nộn mang ra ngoài miệng huyệt lại hung hăng thúc trở vào, qυყ đầυ to lớn thường xuyên nghiến vào điểm nhạy cảm sâu bên trong, thọc ra một cái miệng nhỏ, làm âʍ ɦộ của cậu co rút thành một khối.
“Uuuuuh……chú……đau quá……chịu không nổi….chết mất…Ô..ôoooo…”, động tác rút ra, tiến nhập của hắn rõ ràng rất hung bạo, chuyển động kịch liệt, âm thanh nhớp nháp vang lên liên tục, nơi sâu nhất bị đỉnh đến. Không ngừng tản ra kɧoáı ©ảʍ bén nhọn từ thắt lưng đến đỉnh đầu, sau đó lan ra toàn thân.
Trần Hiểu Đồng mặt đỏ bừng điên cuồng lắc đầu, cậu cắn môi khóc, khuôn mặt vặn vẹo vành tai còn bị người đàn ông hôn mυ'ŧ tạo ra rất nhiều dấu vết. Từ Khải biết đây là nơi nhạy cảm của tiểu tao hoá này, mỗi lần hôn là cậu lại run bần bật, hoa huyệt co thắt dữ dội như muốn nhai ngấu nghiến côn ŧᏂịŧ của hắn, hắn nhìn vành tay cậu, dùng tay niết nhẹ vành tai xinh xắn rồi gặm cắn, mặc cho cậu nhóc điên cuồng vùng vẫy đôi chân treo lủng lẳng, khóc khàn cả giọng không ngừng cào cấu trên lưng, hắn vẫn nắm eo nhỏ tàn nhẫn ȶᏂασ.
“A!” Trần Hiều Đông kêu thảm một tiếng, chất lỏng nóng hổi trong suốt chậm rãi phun ra từ hoa huyệt, cậu nằm trong lòng hắn co giật liên tục, núʍ ѵú cương cứng, ma sát vào vào hắn khiến cậu khó chịu muốn chết, cậu không chịu nổi giãy giụa điên cuồng, mồ hôi và nước mắt rơi lung tung.
“Chú! Chú!” Cậu mất khống chế, nắm cổ áo người đàn ông làm lộ ra bờ ngực căng phồng nắm lấy tay hắn áp vào ngực mình, khóc lóc cầu xin, “Thật khó chịu….ừm…Chú, đừng, đừng bắt nạt cháu…..”
Thiếu niên mười tám tuổi tuy chưa phát triển hoàn toàn nhưng là thời khắc đẹp nhất, lúc này cậu nước mắt giàn giụa, gò má ửng hồng vì bị côn ŧᏂịŧ đàn ông thao, hoà quyện giữa thanh thuần và gợi cảm, mồ hôi ướt đẫm mái tóc, hai chân kẹp chặt eo hắn, ưỡn ngực cầu xin sự thương tiếc từ người đàn ông không khác gì một da^ʍ phụ. Từ Khải thúc thân dưới, thúc cậu về phía trước một chút, giữa tiếng rêи ɾỉ khàn khàn của thiếu niên, hắn cúi người ngậm vào đầṳ ѵú, giọng nói trầm khàn: “Như vậy sao gọi là bất nạt? Hửm?”
Tiếng mυ'ŧ chùn chụt truyền đến từ ngực, Trần Hiểu Đồng hai mắt mơ hồ, nước miếng chảy ra từ chiếc miệng nhỏ không kép lại được, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngẩng cao đầu, hai gò má đỏ bừng, ôm chặt đầu người đàn ông chôn trước ngực, ngón tay luồng vào mái tóc hắn, theo từng lần gặm mυ'ŧ của người đàn ông mà phát ra từng tiếng rêи ɾỉ thở dốc.
“Chú…Chú….” Từ Khải lại cắn cậu một cái, ái muội nói: “Em còn biết tôi là chú của em sao? Có loại đồ đê tiện nào lại câu dẫn chú của mình như vậy? Hử?”
Túi trứng đập mạnh vào miệng huyệt, đem tiểu huyệt đâm cho thay hình đổi dạng, Trần Hiểu Đồng hoàn toàn thả lỏng hạ thể nghênh đón hắn xâm nhập, lúc thì chậm rãi, lúc lại kịch liệt, cậu phát ra từng tiếng thở dốc, hai cẳng chân đung đưa theo từng tiết tấu của hắn, làn da trắng nõn dần dần bị nhuộm hồng.
Bàn tay to lớn của Từ Khải nắm vòng eo nhỏ nhắn của cậu, mạnh bạo kéo mạnh về hướng dươиɠ ѵậŧ của mình, qυყ đầυ tàn nhẫn đâm vào vách tường, ȶᏂασ đến độ tiểu tao hoá trong ngực hắn trợn trắng mắt không ngừng co rút, hắn vẫn thẳng lưng thúc vào, lực đạo như đang phát tiết, quả thực giống như đã đem thiếu niên thành búp bê tìиɧ ɖu͙©, cốc tự sướиɠ chỉ để thoả mãn du͙© vọиɠ.
Trần Hiểu Đồng run rẫy cả người thừa nhận xâm phạm bừa bãi giữa hai chân, đùi cậu tách càng lúc càng lớn, theo mỗi lần thọc vào rút ra, môi thịt mở ra khép lại, phát ra tiếng ‘phốc phốc’, đại dươиɠ ѵậŧ từng chút từng chút cắm vào cả cây, lần sau so với lần trước càng tàn nhẫn, người đàn ông thở dốc nặng nề bên tai cậu, hắn cᏂị©Ꮒ cậu như dã thú động dục, đột nhiên rút ra hơn nửa căn sau đó lại đâm vào càng sâu càng ác hơn, cứ như thế lặp đi lặp lại thao tiểu huyệt, hoa huyệt nho nhỏ của cậu bị ȶᏂασ thành cái động da^ʍ lầy lội, qυყ đầυ nằm trong miệng huyệt được nó điên cuồng nịnh nọt hút chặt.
“A! Chết cháu! Chết mất! Sắp bị chú đâm chết mất!” bị hắn đâm quá sâu Trần Hiểu Đồng vừa khóc vừa nhích về phía sau, cố gắng thoát khỏi sự tra tấn dã man này nhưng Từ Khải ghim chặt lấy cậu, giữ eo cậu, dùng sức kéo về phía dươиɠ ѵậŧ hắn, gậy thịt lại đi vào sâu hơn. Trần Hiểu Đồng chỉ biết trợn trắng mắt, cảm giác như côn ŧᏂịŧ vào đến tận bụng mình, lần này còn vào sâu hơn những lần trước đó!
Sau lần thô bạo đóng cọc cắm đến tận cùng của hắn, đôi chân thon dài của cậu nhóc đã hoàn toàn không thể kẹp lấy eo người đàn ông, Trần Hiểu Đồng đôi mắt đỏ hoe vừa khóc vừa thở gấp, cả người căng cứng, khi người đàn ông tiến đến hôn cậu. Trong cổ họng cậu chỉ có thể phát ra một tiếng “Ưm ~” nghèn nghẹn, dương vậy nhỏ đạt đến cực hạng run rẫy phun ra từng dòng từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c lên vùng bụng hắn.
Từ Khải rất hưởng thụ cảm giác hôn thiếu niên, lúc hôn hắn rất kiên nhẫn chờ cơn co giật của cậu qua đi, qυყ đầυ cắm đến tận cùng bên trong mới nhẹ nhàng đung đưa, làm thiếu niên không ngừng phun ra dâʍ ɖị©ɧ.
Lúc này hạ bộ hai người một mảnh lầy lội, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và da^ʍ thuỷ làm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ướt nhẹp nhớp nháp, bị túi trứng to lớn của hắn đập vào liên tiếp làm hộŧ ɭε sưng đỏ, côn ŧᏂịŧ còn đang chuyển động chậm rãi bên trong hoa huyệt. Da^ʍ thuỷ tạo thành sơi kéo theo mỗi lần rút ra đẩy vào của hắn, đấm lôиɠ ʍυ đen rậm rạp dưới hạ bộ người đàn ông bị da^ʍ thuỷ phun ra ướt nhẹp dính vào nhau, dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra trông càng lầy lội hơn.
Hoa huyệt trắng hồng hào của cậu không khép lại được, hoa môi đỏ bừng sưng tấy, chân và mông vì va chạm lâu cũng trở nên đỏ ửng. Khi cậu mở mắt ra lần nữa, người đàn ông đã bế đặt trên tấm thảm.
Thảm có màu trắng kem kết hợp với làn da trắng nõn của thiếu niên càng thêm hài hoà.
Người phía sau vươn một bàn tay nâng cằm cậu lên: “Bảo bối nhìn phía trước xem, như vậy có được xem là bắt nạt không?”
Trần Hiểu Đồng theo lời hắn nhìn về phía trước, đối diện là một tấm gương lớn có thể nhìn thấy toàn thân cậu, trong gương đang phản chiếu thiếu niên khoả thân quỳ gối, âʍ ɦộ còn đang thừa nhận công kích ra vào từ người đàn ông, bộ ngực nhỏ xinh theo mỗi lần va chạm và lắc lư liên tục, mặc dù không thể nhìn thấy nơi đang tương liên chặt chẽ nhưng theo động tác giao hợp, thật dâʍ đãиɠ không chịu nổi.
Hai tay Trần Hiểu Đồng túm chặt tấm thảm, theo bản năng bò về phía trước lại bị Từ Khải giữ chặt eo, công kích đột ngột, cậu không chịu được theo bản năng kêu to một tiếng: “Căng….căng quá……đau a….”, còn chưa bình ổn từ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cậu lại bị hung hăng tập kích, Trần Hiểu Đồng rùng mình, tiếng thút thít phát ra từ cuống họng: “Chú, chậm….chậm lại….a….quá sâu…..a….”
Tuy nhiên Từ Khải ngang nhiên kìm hãm giãy giụa của cậu, hắn thô bạo ȶᏂασ, nhắc mông cầu lên và di chuyển thành tư thế cɧó ©áϊ giao hợp, hai chân hắn bao quanh đôi chân trắng nõn của thiếu niên điên cuồng ma sát, hông đâm thúc cậu hết lần này đến lần khác, âm thanh cơ thể va chạm cực kỳ chói tai.
Trần Hiểu Đồng bị cắm lung lay, thần chí sắp không rõ ràng, cơ thể căng cứng chỉ biết liên tục lắc đầu khóc, sức lực toàn thân của cậu tựa hồ đều tập trung hết vào nơi đó, không ngừng thừa nhận bạo ngược từ hắn.
“Hừm….” Từ Khải khẽ ngâm nga hưởng thụ sự co rút của âʍ ɦộ, không ngừng đẩy dươиɠ ѵậŧ lớn vào bên trong, “Thật thoải mái….bảo bối, kẹp chặt thêm chút nữa……”
Hắn dựa vào lưng cậu, vừa điên cuồng công kích vừa nắm cằm cậu ép nhìn về phía hình ảnh phản chiếu trên mặt gương. Trần Hiều Đồng mê mang mở mắt, nhìn thân thể mình không ngừng bị cắm đẩy về phía trước, sau đó lại lùi về phía sau tiếp tục thừa nhận va chạm, quả nhiên đã biến thành nô ɭệ của dục vong. Rõ ràng rất xấu hổ nhưng kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể lại dâng trào, hoa huyệt không ngừng siết chặt, dùng sức mυ'ŧ lấy như muốn nuốt luôn gậy thịt người đàn ông.
Một ngón tay vòi vào đôi môi đỏ mọng của cậu, bắt trước tư thế giao hợp ra vào không ngừng, Trần Hiểu Đồng theo bản năng ngậm lấy, lơ đãng mυ'ŧ làm ngón tay thon dài của hắn dính đầy vệt nước ướŧ áŧ.
“Em có thích chú bắt nạt em như vậy không hửm? Bé cưng?”
“A….ha…..thích….thích….”, Trần Hiểu Đồng nhễ nhại mồ hôi, chịu từng đợt va chạm, hắn đậy hông dữ dội, gậy thịt đυ. thật sâu vào âʍ ɦộ, điên cuồng ȶᏂασ hơn trăm cái, dươиɠ ѵậŧ thô to nện không thương tiếc vào âʍ ɦộ khít chặt, khí thế hung ác như muốn nghiền nát tiểu huyệt, mỗi lần đỉnh lộng đều đem hạ thể cậu phình to như cái bao dươиɠ ѵậŧ. Trần Hiểu Đồng chảy đầy da^ʍ thuỷ, cậu như chiếc thuyền nhỏ trong giông bão, âm thanh khóc lóc thét chói tai đều trở nên khàn khàn.
Từ Khải khẽ cười một tiếng, rút hung khí ra khỏi người tiểu huyệt, chỉ nghe một tiếp ‘bốp’ người đàn ông xoay người cậu lại, dang rộng hai chân thiếu niên gác lên vai hắn, kéo mông cậu lên cao, tư thế này làm toàn bộ bộ phận kín đáo của cậu phô bài sách sẽ trước mặt người đàn ông, hoa huyệt vừa trải qua sóng to gió lớn còn đang ướŧ áŧ co rút, nhầy nhụa dâʍ ɖị©ɧ.
Đàn ông trời sinh đã có ham muốn chinh phục, nhìn cậu thiếu niên như ánh mặt trời, thường ngày trong sáng, sạch sẽ bây giờ một mảnh hổn độn nằm dưới thân hắn, hai má ứng hồng, hơi thở hổn hển, còn đang chờ đợi hắn đến yêu thương. Một màn này có thể làm sôi trào máu huyết bất cứ ai.