Tư thế ngủ của cậu cực xấu, ngủ đến một lúc liền buông gối đầu ra, cố ý muốn quấn lấy nguồn ấm áp bên cạnh.
A Tiêu ngủ được nửa chừng, bỗng dưng cảm giác được tiểu thiếu gia càng ngày càng gần mình, hai tay đặt trên hông hắn, sắc mặt A Tiêu thay đổi, đột nhiên mở mắt ra, gắt gao nhìn chằm chằm Cù Đường, thấy Cù Đường thật sự chỉ là tư thế ngủ không tốt, không có ý khác, nội tâm hắn có chút tiếc nuối.
Tiểu thiếu gia để tay không đúng chỗ, A Tiêu sững sờ hồi lâu, không những hắn không thể bình tĩnh lại mà thân thể hắn ngày càng nóng lên, làn da mềm mại dán chặt vào người hắn, mùi sữa nhàn nhạt từ từ truyền đến.
A Tiếu hít một hơi thật sâu, cố gắng gỡ tay thiếu gia ra, tay hắn chạm vào cổ tay Cù Đường liền nhìn thấy vết đỏ mờ nhạt do bị hắn nắm trước đó, hiện giờ nó không còn diễm lệ nữa mà thay vào đó giống một ấn ký đặc biệt được khắc trên đó.
Trong lúc hắn đang ngây người, Cù Đường liền xoay người, một chân gác lên người hắn.
Không biết đυ.ng trúng vào chỗ nào, A Tiêu rên một tiếng trầm thấp, nụ cười ban đầu chậm rãi biến mất, ngược lại hóa thành một đôi mắt sâu thẳm, không ngừng quan sát trên mặt Cù Đường.
Hắn vẫn là lần đầu tiên phát hiện, tiểu thiếu gia kiêu căng này sao lại có khuôn mặt ưa nhìn đến vậy.
A Tiêu dùng đầu ngón tay chạm nhẹ trên làn da của Cù Đường, làn da căng bóng mịn màng và đàn hồi, cho dù bây giờ hắn có vỗ mạnh thế nào thì Cù Đường sẽ không tỉnh dậy.
Thật đúng là ngủ không một chút phòng bị.
Hệ thống thấy tình huống ngày càng quái dị, không khỏi la lên: [Cậu mau đứng dậy nhanh.]
“Ưm, không cần.” Cù Đường ngủ đến mơ màng, dùng sức ôm chặt cái lò sưởi lớn bên cạnh: “Tôi muốn ngủ mà.”
Hệ thống hoài nghi ký chủ này rốt cuộc có thể sống sót nổi qua ngày đầu tiên không.
Vừa yếu ớt vừa ngốc nghếch, mình đã nói bao nhiều lần là không cần nói ra miệng, kết quả vẫn làm vậy như cũ.
May mắn thay đây mới chỉ là phó bản dành cho tay mới, ngoài những manh mối chính không thể nói, hệ thống còn có thể đưa ra một số cảnh cáo: [Cậu mau ngồi dậy nhanh, người bên cạnh cậu chuẩn bị ra tay kìa.]
Nhưng mà A Tiêu xoay tay lại, chỉ là chạm vào sau gáy Cù Đường, giống như đứa trẻ ăn trộm được kẹo, mặt mày thỏa mãn, nở nụ cười.
Hệ thống hoài nghi mà nhìn về cái bảng phía sau nhân vật, quả thật là có một cảnh báo màu đỏ ở trên đó, nhưng cũng không giống như tưởng tượng mà hệ thống đã nghĩ.
[Độ thân thiện của A Tiêu +50].
Bang ——
Ngoài cửa phát ra một tiếng vang lớn.
Cù Đường bừng tỉnh, biểu cảm hoảng sợ như mèo con xù lông khi bị dọa mà nhìn về hướng ngoài cửa.
A Tiêu an ủi nói: “Không có việc gì, để thần đi xem.”
Không cần đợi hắn đi ra ngoài, chẳng được bao lâu sau cửa bị gõ hai lần, người bên ngoài thấp giọng kêu lên: “Tiểu thiếu gia, ngài ngủ rồi sao?”
Cù Đường nhận ra thanh âm này: “Vào đi.”
Người tiến vào là quản gia, hắn ta vẫn mặc bộ vest tỉ mỉ như cũ, đầu tóc được chải gọn gàng, như thể cả đêm hắn không hề ngủ mà đi dạo khắp nhà. Hắn lễ phép vâng một tiếng rồi mới bắt đầu bước vào trong.
Có vài người đi phía sau hắn.
Cách khá xa, bầu trời tối đen, Cù Đường không thể nhìn thấy rõ.
Lúc quản gia lại đây, Cù Đường tự nhiên giống người rất thân, hỏi: “Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chỉ là có mấy con sâu không an phận mà thôi thiếu gia.” Quản gia cười nhu hòa, “Tôi đã đem người bắt lại, tiểu thiếu gia muốn giải quyết bọn họ như thế nào?”
Hắn đi được mấy bước, bỗng dưng dừng chân lại, nghi ngờ nhìn về phía người bên cạnh Cù Đường.
A Tiêu thầm nghĩ không xong, trong mắt quản gia từ trước đến nay không chấp nhận được những sai sót nhỏ, nếu phát hiện mình lẻn qua đây hắn sẽ bị đánh mất.
A Tiêu làm bộ bình tĩnh mà chào hỏi: “Quản gia.”
“Ồ.” Quản gia vừa nghĩ ngợi liền hiểu chuyện gì xảy ra, tùy tiện gật đầu, nói với Cù Đường: "Thì ra tiểu tiếu gia thích chơi kiểu này, chỉ cần ngay từ đầu nói cho tôi là được rồi, ngài đâu cần thiết phải lén la lén lút."
Trách không được tiểu thiếu gia bỗng nhiên đuổi hắn đi, hóa ra là vì việc này.
Quản gia hiểu ý mà cười: “Tôi luôn tôn trọng những sở thích của thiếu gia.”