Nghĩ như vậy, Nhan Ngữ mở cửa phòng ra, trước khi đi cậu còn đặc biệt kiểm tra thời gian một lần: tháng 7 năm 314 lịch tinh tế, ba năm trước khi kết cục cuối cùng xảy ra.
Thời gian còn sớm, hết thảy vẫn còn kịp. Cậu nghĩ như vậy.
Cậu đi theo quản gia một đường đến phòng ăn, trên bàn bày đầy những món ăn rực rỡ muôn màu, nhưng vẫn chỉ có một mình cậu như cũ.
Nhan Ngữ cầm nĩa ghim một miếng bò bít tết lên ăn, sau đó quay đầu lại nhìn quản gia đang đứng ở một bên: “Bác Henry, anh cháu đâu ạ?”
Henry là tên của bác quản gia, ông đã phục vụ cho nhà họ Nhan hơn hai mươi năm, có thể nói là nhìn hai anh em cậu lớn lên, giống như một người cha thứ hai vậy.
Quản gia cúi chào một cái, giọng điệu tôn kính nói: “Ngài công tước đang làm việc ở bên ngoài, ước chừng phải đến đêm mới có thể trở về ăn cơm chung với cậu chủ được.”
“À.” Nhan Ngữ khẽ gật đầu, không nói tiếp nữa.
Anh trai của cậu, là một Công tước theo dạng cha truyền con nối của Đế Quốc, đồng thời cũng là Thống soái tối cao của quân đội Đế Quốc. Sáu năm trước, cha của họ, cũng chính là cựu Nguyên soái Đế Quốc, trong một cuộc chiến với trùng tộc, vì bị mật thám đánh lén, đã tử trận sa trường. Khi đó anh hai của cậu cũng chỉ vừa mới đủ mười tám tuổi, kế hoạch ban đầu là tiến vào Học viện quân sự Đế Quốc, bởi vì biến cố bất thình lình này, anh cậu đã phải thay thế cha mình đi ra tiền tuyến, dựa theo sự dạy dỗ của cha và sự phối hợp của các tướng sĩ, cùng với một bầu nhiệt huyết của mình, cuối cùng vậy mà đánh bại được trùng tộc, nhất chiến thành danh. Từ đó về sau anh đã thay thế vị trí của cha, trở thành một tướng lĩnh mới. Về sau càng gặt hái thêm nhiều chiến thắng trong chiến tranh với trùng tộc, trở thành Nguyên soái trẻ tuổi nhất Đế Quốc, là thần tượng của không biết bao nhiêu người, là tình nhân trong mộng của biết bao Omega và Beta.
Anh trai Nhan Ngôn của cậu, có thể nói là Alpha xuất sắc nhất của Đế Quốc cũng không ngoa.
Mà cậu vốn là Omega ưu tú nhất Đế Quốc — Nếu như tuyến thể của cậu không bị hư hại.
Nghĩ đến đây, Nhan Ngữ sờ lên tuyến thể ở phần gáy, khẽ thở dài.
Chắc là nghe thấy được tiếng thở dài của Nhan Ngữ, quản gia ở một bên nhịn không được an ủi: “Cậu chủ, cậu cũng đừng tức giận với ngài Công tước, ngài ấy không cho cậu tiến vào Học viện quân sự Đế Quốc cũng là vì tốt cho cậu. Việc huấn luyện ở đó quá khắc nghiệt, nghe nói dù là khoa thông tin hay khoa nghệ thuật thì mỗi ngày đều phải tiến hành huấn luyện cơ thể rất nặng, ngài ấy cũng chỉ là không muốn cậu ngày nào cũng quá mệt mỏi.”
“Cháu biết.” Nhan Ngữ nói với giọng bình tĩnh.
Đời trước Nhan Ngữ vì để đi theo sau mông vị hôn phu của mình, cũng chính là Tam Hoàng tử Angelo, trong mùa hè lúc cậu vừa trưởng thành này, đã mè nheo với anh hai của mình muốn báo danh vào Học viện quân sự Đế Quốc. Mới đầu đương nhiên là Nhan Ngôn không đồng ý, nhưng vẫn là không chịu nổi Nhan Ngữ cứ quấn quýt lấy mình, một khóc hai nháo ba thắt cổ, thậm chí tuyệt thực để uy hϊếp, rốt cuộc cũng đồng ý ‘đi cửa sau’ cho cậu, để cậu tiến vào một ngành tương đối nhẹ nhàng, chỉ là đời này, cậu không những muốn báo danh vào Học viện quân sự Đế Quốc, mà còn muốn thi vào chuyên ngành Điều khiển cơ giáp có độ khó trúng tuyển cao nhất.
Nguyên nhân cậu làm như vậy, một mặt là vì tiếp cận Tam Hoàng tử Angelo dễ hơn — dĩ nhiên điều này không phải là vì não cậu toàn là tình yêu, mà chỉ là vì để cậu áp dụng kế hoạch của mình tốt hơn.