Diệp Cảnh Hành không dùng bồn tắm, trực tiếp cầm vòi hoa sen tắm rửa Nguyễn Từ, người Nguyễn Từ trắng đến không có huyết sắc, cùng màu gạch men sứ giống nhau, làm cho Diệp Cảnh Hành nghĩ đến Nguyễn Từ khi còn nhỏ bị nhốt ở trong phòng tối, sau khi lớn lên lại không thể ra cửa gặp người khác, cũng khó trách cậu cùng người thường khác nhau.
Trong lòng không khỏi lại đau lòng.
Lần đầu tiên ở trước mặt Diệp Cảnh Hành cả người trần trụi, không có một chút che đậy, Nguyễn Từ thực không có cảm giác an toàn, muốn quay người đi lại trực tiếp bị Diệp Cảnh Hành túm trở về.
“Cảnh Hành……”
“Ngoan, nhanh thôi.”
Diệp Cảnh Hành vốn dĩ muốn tắm cho Nguyễn Từ xong chính mình cũng tắm, nhưng Nguyễn Từ không phối hợp, làm cho cả người hắn đầy nước, ngực ướt hết, Diệp Cảnh Hành đành phải cởϊ qυầи áo, cũng bước vào phòng tắm vòi sen, trong không gian nhỏ hẹp tất cả đều là sương mù bốc hơi, đem bọn họ hai người đứng ở bên trong, dòng nước ôn hoà từ đỉnh đầu Nguyễn Từ chảy đến xương quai xanh, ngực, lại đến bụng nhỏ.
Diệp Cảnh Hành nhìn đến có chút miệng khô lưỡi khô, hắn nghĩ một lát quyết định trước làm cầm thú, thừa dịp Nguyễn Từ lấy mu bàn tay lau đôi mắt, liền đem cậu chặn ngang ôm đến trên người mình, da thịt kề sát nhau. Ý nghĩ muốn hôn cậu làm lòng phát điên.
Đầu lưỡi của Diệp Cảnh Hành đảo sâu tiến vào trong khoang miệng Nguyễn Từ, dùng sức mà mυ'ŧ cậu, Nguyễn Từ bị hắn thân thất điên bát đảo, nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, bên tai chỉ có tiếng “Tấm tắc” xen lẫn trong tiếng nước.
( tắt đèn )
Hắn đem Nguyễn Từ ôm vào trong ngực, lại dùng nước rửa qua người cậu một chút, liền đi ra khỏi phòng tắm, đem cậu nhét vào trong ổ chăn. Rơi vào giường đệm mềm mại, cơ thể Nguyễn Từ giãn ra, thỏa mãn mà hừ hừ.
“Có phải nơi đó vừa đi vào nên có chỗ nào bị cộm đau sao?” Diệp Cảnh Hành khẩn trương mà xoa xoa hông Nguyễn Từ.
“Không có, không sao, chính là mệt mỏi.”
“Ai bảo em câu dẫn anh,” Diệp Cảnh Hành dùng ngón tay búng lên chóp mũi Nguyễn Từ “Vật nhỏ, em như thế nào lại biết câu dẫn người khác?”
Nguyễn Từ lắc đầu, đem tay Diệp Cảnh Hành lộn xộn ôm đến trên eo mình, Diệp Cảnh Hành đem cậu ôm vào trong lòng ngực.
“Không phải là bởi vì độ xưng đôi của tin tức tố của tụi mình rất cao.”
“Ân? Cao bao nhiêu?”
Nguyễn Từ có chút đắc ý mà ngẩng đầu nói: “91%!”
Diệp Cảnh Hành nghe xong xác thật kinh ngạc: “Em làm sao mà biết được?”
“Kiểm tra sức khoẻ trước khi kết hôn thời điểm không phải cần làm kiểm tra độ xứng đôi sao? Nhưng là khi đó anh cũng không có quan tâm cái này.” Nói nói Nguyễn Từ còn có chút ủy khuất, khóe miệng đều kéo xuống.
“Đứa trẻ ngốc, em nên nói cho anh sớm một chút a.”
Nguyễn Từ không nói chuyện.
Diệp Cảnh Hành cảm thán nói: “Khó trách anh đối với em một chút chán ghét đều không có, thậm chí đối với mùi hương của em hoàn toàn không có sức chống cự.”
“Vậy anh có thể hay không không cao hứng?” Nguyễn Từ ghé vào ngực hắn hỏi.
“Không cao hứng cái gì?”
“Hôm kết hôn đó, em nghe được bạn bè của anh nói, anh vẫn luôn thực chán ghét bị tin tức tố chi phối cảm tình, anh cảm thấy loại nhu cầu sinh lí nguyên thủy thực ghê tởm, hiện tại…… Anh còn cảm thấy ghê tởm sao?”
Diệp Cảnh Hành sửng sốt, Nguyễn Từ không nói, hắn đều đã quên cái suy nghĩ đã từng kiên trì rất nhiều năm của chính mình.
Đúng vậy, hắn không phải vẫn luôn phi thường chán ghét Omega sao?
Mặc kệ là Mạc Trạm Thành có đầy oanh oanh yến yến, mẹ hắn giới thiệu cho hắn tiểu thư công tư nhà hào môn hay là Đào Văn Trạch, chỉ cần là Omega, hắn đều theo bản năng bài xích, nhưng hắn đối với Alpha cũng không có cảm giác gì, cho nên hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình có tính lãnh đạm.
Trước lúc gặp được Nguyễn Từ, hoặc là nói trước ngày đó đánh dấu tạm thời cậu, Diệp Cảnh Hành đều còn có thể khống chế chính mình, nhưng hiện tại cái kia mất khống chế, hỗn loạn, nằm ở trên người Nguyễn Từ giống như con dã thú trong người Diệp Cảnh Hành đã xuất hiện, đánh vỡ một chút do dự cùng chần chờ cuối cùng của hắn.
Cùng với bản tính đối kháng, còn không bằng tiếp thu cái độ phù hợp hoàn mỹ này, rốt cuộc trên đời làm gì lại có mấy đôi phu thê có thể có độ xứng đôi như vậy?
Đương nhiên quan trọng nhất, hắn yêu Nguyễn Từ.
Trước lúc động tình, là động tâm trước.
Nguyễn Từ thấy Diệp Cảnh Hành nửa ngày không có trả lời, còn tưởng rằng Diệp Cảnh Hành thật sự cảm thấy ghê tởm, trong lòng hoảng đến không được, cả người dán trên người Diệp Cảnh Hành, “Cảnh Hành…… Vừa mới là em nói sai rồi, em không nên nói bậy nói vậy, anh không cần đổi ý……”
Diệp Cảnh Hành xoay người đè ở trên người cậu, “em kêu anh là gì? Vừa rồi lúc ở trong phòng tắm gọi lão công dễ nghe như vậy, lại gọi một lần cho anh nghe nghe?”
“Ân?” Nguyễn Từ hít hít cái mũi, không nghe hiểu.
“Em hiện tại lại gọi anh một tiếng lão công, anh liền đáp ứng em, cả đời chỉ yêu mỗi mình em, vĩnh viễn không đổi ý.”
Nguyễn Từ không biết Diệp Cảnh Hành có ý tứ gì, nhưng thấy ánh mắt Diệp Cảnh Hành thâm tình lại ôn nhu như vậy, đồng tử màu đen chỉ có hinhgmf bóng của hắn, thôi, liền tính bị lừa cũng cam tâm tình nguyện.
“Lão công……”
Nguyễn Từ giống như lớn lên treo trên đầu quả tim của Diệp Cảnh Hành, cậu khóc hay cười đều có thể tác động đến tim Diệp Cảnh Hành, hắn nhìn đôi mắt của Nguyễn Từ, ôn nhu nói: “Được, anh đáp ứng em, từ nay về sau chỉ yêu riêng mình em.”
Hắn nâng đầu Nguyễn Từ lên, nâng nửa người cậu lên, sau cổ Nguyễn Từ như tuyết trắng bóng loáng, tuyến thể phấn nộn mê người, Diệp Cảnh Hành không bao giờ yêu cầu nhẫn nại, cúi người cắn đi xuống.
Nguyễn Từ lại khóc
Omega sau khi bị đánh dấu hoàn toàn cảm xúc mất mát vốn dĩ liền mãnh liệt, Diệp Cảnh Hành lại thổ lộ một phen như vậy, quả thực làm cậu phải thừa nhận không có nghĩ tới.
Cậu chôn mặt ở trong ổ chăn khóc, Diệp Cảnh Hành có dỗ như thế nào cũng không dỗ được, cuối cùng chỉ có thể dùng cách hôn lên nước mắt Nguyễn Từ để cậu ngừng khóc.
editor: chương này hơi ngắn nhỉ