Từ Không Diễn Ý

Chương 17

Buổi sáng lúc Nguyễn Từ tỉnh dậy, cảm thấy thân thể như đều không phải của chính mình, cậu xoa xoa cái eo của mình, làm dịu đi chút đau nhức.

Diệp Cảnh Hành đi vào tới, chuẩn bị quần áo cho cậu để giúp cậu mặc vào, Nguyễn Từ không muốn, từ trên giường bò dậy khó khăn mà mặc quần áo, mặc đến một nửa mới phát hiện, Diệp Cảnh Hành lấy cho cậu là áo thun của hắn, to to rộng rộng không hợp người.

“Cảnh Hành?”

Diệp Cảnh Hành khóe miệng nhịn cười, đi lên giúp cậu đem áo thun kéo xuống hết, “Như thế nào, không thể mặc quần áo của anh?”

“Nhưng em có quần áo của mình, em không có thói quen mặc áo thun.”

“Những cái áo sơmi đó của em thật sự không có hợp,” Diệp Cảnh Hành tay nhẹ nhàng từ vạt áo to rộng dò xét đi vào, “Liền mặc cái này đi, cho tiện.”

Nguyễn Từ đỏ mặt, ỡm ờ mà lại bị Diệp Cảnh Hành đẩy đến góc tường, mặc Diệp Cảnh Hành xoa bóp.

Diệp Cảnh Hành đã nếm được mùi vị, sau khi hoàn toàn đánh dấu, cơ hồ hận không thể đem Nguyễn Từ dán ở trên người mình, không có việc gì liền phải đi trêu chọc cậu một chút, Nguyễn Từ lại cực dễ dàng thẹn thùng, có khi bị làm cho quá mức, mới nửa xấu hổ nửa bực mà cự tuyệt.

Diệp Cảnh Hành thấy hai bên tai Nguyễn Từ đỏ bừng, hai tay nắm ở trước bụng không có chỗ để.

Không có mặc áo sơmi có cúc áo, thẹn thùng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Diệp Cảnh Hành cười đem tay cậu kéo đến trước người mình, ấn ở đai khoá quần của mình, ở bên tai Nguyễn Từ nói: “Tay không có biết đặt ở chỗ nào, liền đặt ở nơi này, vị trí cũng không sai biệt lắm.”

“……” Nguyễn Từ trên mặt đều đã bốc khói, lúc bừng tỉnh nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, thừa dịp Diệp Cảnh Hành ngây người, từ trong lòng hắn chạy ra.

Diệp Cảnh Hành ở sau lưng cười cậu.

Vội vàng chạy đến cửa, mở cửa ra, thế nhưng là Nguyễn Minh.

“A Minh? Sao em lại tới đây?”

Nguyễn Minh không nói chuyện, cứ đi về phía trước một bước một, ánh mắt dừng ở khoảng trống, Nguyễn Từ ở trên người hắn ngửi được một mùi hương tin tức tố mãnh liệt.

Thuộc về mùi hương của Alpha, hơn nữa Nguyễn Từ không phải lần đầu tiên ngửi thấy.

“A Minh?” Nguyễn Từ vừa muốn hỏi lại, phía sau lại đi tới một người, là Mạc Trạm Thành, Nguyễn Từ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Trạm Thành quần áo không chỉnh tề như thế, trên trán tóc lung tung rũ, cà vạt cũng lỏng, hắn đi lên giữ chặt Nguyễn Minh, bị Nguyễn Minh đẩy mạnh tránh ra.

“Mạc tiên sinh, anh làm cái gì?” Nguyễn Từ đem Nguyễn Minh kéo đến phía sau, sắc mặt lạnh lùng hỏi Mạc Trạm Thành.

“Trạm thành?” Diệp Cảnh Hành nghe được động tĩnh cũng đi tới, nhìn đến cửa ba người giằng co, nghi vấn nói.

“Tôi muốn cùng Nguyễn Minh nói chuyện, các cậu yên tâm, tôi không có làm em ấy bị thương.” Mạc Trạm Thành cau mày nói.

“Trên người nó ——” Diệp Cảnh Hành đến gần chút, bỗng nhiên ở trên người Nguyễn Minh trên ngửi được một cổ hương Brandy nồng đậm, kia không phải tin tức tố của Mạc Trạm Thành sao?

“Hai người phát sinh cái gì?”

Mạc Trạm Thành thở dài, trả lời nói: “Em ấy tối hôm qua phân hoá, tao tạm thời đánh dấu em ấy.”

“*!” Nguyễn Minh đột nhiên gầm lên giận dữ, hắn đi lên trước nhéo cổ áo Mạc Trạm Thành, “Đều là bởi vì anh, nếu không phải anh mỗi ngày ở bên người tôi, tôi như thế nào sẽ ——”

Nguyễn Minh cùng hắn chiều cao không sai biệt lắm, tuy rằng mảnh khảnh hơn một ít, nhưng sức lực không nhỏ, Mạc Trạm Thành bị hắn nắm, nói chuyện có chút cố sức, “Anh bạn nhỏ, khoá học sinh lí học không giỏi sao? A vẫn là O đó là vấn đề, cùng tôi có quan hệ gì, là, tôi thừa nhận tối hôm qua tạm thời đánh dấu em là tôi sai, nhưng lúc ấy không có biện pháp nào tốt hơn, bệnh viện cùng trạm cứu trợ cách nơi này xa, không đợi tôi ôm cậu qua đến nơi, cậu cũng đã bị sốt cao thiêu chết.”

“Tôi tình nguyện bị thiêu chết còn hơn so với việc bị anh đánh dấu!”

Nguyễn Minh gắt gao thít chặt Mạc Trạm Thành cổ áo, Mạc Trạm Thành gân xanh trên cổ lập tức hiện lên, Diệp Cảnh Hành thật sự nhìn không được, liền tiến lên đem Nguyễn Minh kéo lại, “Hai ngừoi bình tĩnh nói chuyện, trước đừng động thủ.”

Nguyễn Minh cũng đẩy Diệp Cảnh Hành ra, “Hai người các người chính là cá mè một lứa, giống nhau ghê tởm!”

“A Minh!” Nguyễn Từ nghe không được Nguyễn Từ nói Diệp Cảnh Hành như vậy, hắn đem Nguyễn Minh túm đến bên người mình, đẩy tóc sau cổ Nguyễn Minh ra, nhìn đến một cái tuyến thể đỏ tươi còn chưa khép miệng.

Là bị tạm thời đánh dấu.

“Hai người đi bệnh viện?” Nguyễn Từ dừng một chút, lại hỏi: “A Minh là Omega, chẩn đoán chính xác sao?”

Mạc Trạm Thành gật đầu.

Nguyễn Minh ngồi xổm trên mặt đất, bụm mặt khóc, còn lại ba người vô thố mà đứng, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Diệp Cảnh Hành liếc Mạc Trạm Thành trắng mắt một cái, Mạc Trạm Thành bất đắc dĩ mà nhún vai, hắn cũng không cảm thấy chuyện này có gì nghiêm trọng, cũng không cảm thấy chuyện này cùng hắn có liên quan gì.

Nguyễn Từ cũng ngồi xổm xuống đi, đem Nguyễn Minh ôm vào trong ngực, “Không sao, A Minh, đều giống nhau.”

Kỳ thật nơi nào có thể giống nhau, làm Omega, từ gien quyết định so sức khoẻ hằng ngày, năm này sang năm nọ vĩnh viễn tới kì phát tình, mang thai sinh con…… Này đó đối Nguyễn Minh mà nói, là trước nay đều không có đoán trước qua.

Nguyễn Minh lớn như vậy, không ai sẽ nghĩ đến hắn là Omega, trừ bỏ Mạc Trạm Thành.

Nguyễn Minh ngăn không được mà khóc, nước mắt thấm ướt đầu vai áo thun của Nguyễn Từ, hắn mới vừa bị tạm thời đánh dấu, vốn dĩ liền suy yếu, hơn nữa cảm xúc dao động lớn như vậy, chỉ chốc lát sau liền ở trong lòng ngực Nguyễn Từ trong khóc đến mất sức, ngất đi rồi, Mạc Trạm Thành vội vàng đem hắn chặn ngang bế lên tới, Nguyễn Từ dẫn hắn đi đến phòng ngủ.

Đem Nguyễn Minh an bài tốt, Mạc Trạm Thành lại đến đi ứng phó Nguyễn Từ cùng Diệp Cảnh Hành, Diệp Cảnh Hành sắc mặt không tốt, chất vấn hắn: “Em ấy còn chưa thành niên, mày như thế nào một chút không biết nặng nhẹ?”

“Thật mẹ nó oan uổng chết tao, tao, tao thật không phải cố ý, em ấy lúc ấy ở trong xe tao đột nhiên phát tình, mùi hương tin tức tố đem ta tràn đầy cả khoang xe tao, lúc ấy lại ở vùng ngoại thành, bệnh viện gần nhất đều phải hai mươi km, em ấy ở trên người lại sờ lại cọ, tao có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể tạm thời đánh dấu một chút, sau đó lập tức đem em ấy đưa đến bệnh viện, kết quả điều tra ra em ấy là Omega, em ấy lập tức tức giận với tao…

“Em ấy như thế nào lại ở trong xe mày?”

“Lớp em ấy tổ chức một buổi liên hoan tốt nghiệp, ở trong một cái biệt thự vùng ngoại thành, tao vừa lúc ở kia có một cái công trình, sau đó liền gặp nhau, tao bảo em ấy lên trên xe ngồi ngồi.”

Diệp Cảnh Hành mãn nhãn hồ nghi, Mạc Trạm Thành đành phải bỏ thêm một câu: “Hành ca, là tao lừa em ấy đi lên, tao nói anh em có chuyện muốn tao nói với em ấy.”

Nguyễn Từ nghe xong hỏa khí lập tức xông lên, cậu hướng Mạc Trạm Thành đến gần, ngữ khí cùng lúc trước quán bar giống nhau,nói: “Mạc tiên sinh, tôi tin tưởng anh lúc này đây là có ý tốt, tôi cũng thay A Minh cảm ơn anh, nhưng tôi có thể hay không yêu cầu anh về sau không cần lại dây dưa A Minh, lại nói em ấy hiện tại là Omega, em ấy cũng không cần vì gien của em ấy thay đổi cái gì, càng không thể bởi vì là Omega mà thần phục vì người khác, cho nên, mong anh không cần quấy rầy em ấy.”

“Tôi không có dây dưa, tôi là theo đuổi em ấy.” Mạc Trạm Thành vẻ mặt chân thành tha thiết.

Diệp Cảnh Hành phun cho hắn một câu, “Đủ rồi, lời này từ trong miệng mày nói ra, đến tao nghe đều nghe không lọt.”