Nguyễn Từ không chịu đi, Diệp Cảnh Hành lại không chiều theo cậu, làm tài xế đưa cậu trở về, nước mắt Nguyễn Từ còn ở quanh hốc mắt, người rúc trong một góc, Diệp Cảnh Hành làm bộ không nhìn thấy, chính là đem cậu từ trong công ty lôi ra, nhét vào trong xe.
“Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh, được không?” Diệp Cảnh Hành đỡ lấy cửa xe nói.
Nguyễn Từ lắc đầu, kéo Diệp Cảnh Hành vạt áo không bỏ.
Diệp Cảnh Hành đem tay cậu túm lấy, cúi người hôn một cái lên trán Nguyễn Từ, Nguyễn Từ vừa định ngửa đầu chạm vào môi hắn, Diệp Cảnh Hành đã đứng thẳng, không đạt được ý định, hắn dặn dò tài xế đưa Nguyễn Từ về nhà an toàn, lại thay Nguyễn Từ thắt đai an toàn.
Diệp Cảnh Hành vẫn luôn thực thân sĩ, nhưng lúc này đây, Nguyễn Từ không một chút vui vẻ, bởi vì Diệp Cảnh Hành toàn bộ quá trình không có liếc cậu một cái.
Diệp Cảnh Hành nhìn xe Nguyễn Từ càng lúc càng xa, biến mất ở chỗ rẽ.
“Văn Trạch? Miệng vết thương xử lý tốt chưa?”
“Bồi thường em? Như thế nào bồi thường?”
“Anh đây đi tiếp em, em ở cửa bệnh viện chờ anh.”
“Được, nhanh thôi.”
Diệp Cảnh Hành đóng giao diện cuộc trò chuyện, đem
chuyện công ty xử lý xong, liền chuẩn bị xuống lầu lấy xe.
Lúc gần đi hắn mơ hồ nghe được từ các gian truyền đến “Kẻ điên” “Nguyễn thị”, hắn mày nhăn lại mà khụ một tiếng, nhóm công nhân nghe tiếng hoảng sợ, hết thảy cúi đầu thấp xuống.
Diệp Cảnh Hành hiện tại cũng không có tâm trí xử lý những việc này, chỉ bước nhanh xuống lầu lái xe đi bệnh viện.
Đào Văn Trạch thương thực nhẹ, tuy rằng lúc ấy tình huống thảm thiết, miệng vết thương bị thuỷ tinh cứa không nông không sâu, nhưng cũng may không có thương tổn đến mạch máu, chỉ cần tiêu độc băng bó, không cần giải phẫu khâu lại.
Nhưng hắn từ trước đến nay tự phụ, rất ít khi bị thương, càng đừng nói chảy máu, cho nên lúc Diệp Cảnh Hành nhìn thấy hắn, hắn đứng ở lối vào bệnh viện, băng gạc bọc nửa cánh tay, trong tay còn cầm một túi thuốc, không biết còn tưởng rằng hắn bị thương nặng.
Đào Văn Trạch nhiều năm như vậy kỳ thật không thay đổi, năm học cao tam ấy lần đầu tiên gặp được hắn, hẳn là ở bậc thang cửa hội trường, hắn vừa thấy Diệp Cảnh Hành, ánh mắt sáng lên, hô một tiếng học trưởng, sau đó như cái đuôi nhỏ đi theo sau hắn, quẳng cũng quẳng không ra.
Sở dĩ ném không xong, Diệp Cảnh Hành cũng có trách nhiệm, ưu điểm lớn nhất của Đào Văn Trạch là mọi mặt chu đáo, hắn biết Diệp Cảnh Hành không thích hắn, cho nên hắn chưa bao giờ chủ động làm phiền Diệp Cảnh Hành, nhưng lại cố ý vô tình mà thả ra tin tức, tỏ vẻ hắn cùng Diệp Cảnh Hành đã tiến thêm một bước, làm người khác có cảm tình với Diệp Cảnh Hành nhanh chóng từ bỏ.
Diệp Cảnh Hành sau hai năm học đại học, ngoài ý muốn thanh tịnh. Lúc hắn mới từ người khác nghe nói Đào Văn Trạch tự xưng bạn trai hắn, trong lòng là tức giận, thậm chí đi tìm Đào Văn Trạch, nhưng ngại các bạn học, lại không biết nói hắn như thế nào, sau hắn thấy nhờ thế mà được yên tịnh cũng tốt, ít nhất không còn có người xa lạ xin làm quen, hắn cùng mấy đứa bạn thân giải thích qua hắn cùng Đào Văn Trạch cái gì đều không có, đến nỗi mặt khác, Diệp Cảnh Hành lựa chọn thuận theo tự nhiên.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Đào Văn Trạch diễn kịch còn diễn nghiện rồi.
“Cảnh Hành? Anh đã đến rồi.” Đào Văn Trạch nhìn thấy xe Diệp Cảnh Hành, trên mặt tươi cười, hắn hướng Diệp Cảnh Hành phất phất tay, Diệp Cảnh Hành đem xe đỗ trước mặt hắn.
Đào Văn Trạch lên xe, vừa định đặt lên cánh tay Diệp Cảnh Hành trước mắt lại thu trở về, hắn nhẹ giọng đối Diệp Cảnh Hành nói: “Không có việc gì, vết thương nhỏ, anh không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Cảnh Hành gật đầu.
“Nguyễn…… Nguyễn thiếu gia đâu?”
“Anh đưa cậu ấy về nhà,” Diệp Cảnh Hành dừng một chút, tiếp tục nói: “Cậu ấy ở công ty như vậy, nhóm công nhân đều là nhìn chê cười, quá ném mặt mũi của anh đi.”
Đào Văn Trạch trong lòng giật mình, nhưng lại chậm rãi sinh ra chút nghi hoặc.
“ Anh như thế nào đột nhiên nói như vậy, anh với ngài ấy không phải đang thân thiết sao?”
“Còn không phải anh bị Nguyễn gia ép?”
Đào Văn Trạch không phản ứng nửa ngày, lại nhìn đến góc nghiêng căng chặt của Diệp Cảnh Hành, lúc này mới hiểu được, Diệp Cảnh Hành cũng không cùng Nguyễn Từ bên nhau.
Thấy Đào Văn Trạch không nói chuyện, Diệp Cảnh Hành lại nói: “Lúc trước người khác nói Nguyễn Từ có bệnh, anh còn không tin, hiện tại rốt cuộc cũng thấy.”
“Nguyễn gia cũng không có nói cho anh?” Đào Văn Trạch vẻ mặt oán giận.
“Không có.”
“Cũng không nói cho anh mẹ của Nguyễn Từ bị tâm thần phân liệt?”
“Anh cũng là nghe người khác nói qua, em biết chút gì không?”
Đào Văn Trạch nghĩ nghĩ nói: “Mẹ Nguyễn Từ có tinh thần phân liệt, đại khái là bị năm Nguyễn Từ bốn năm tuổi, rất nhiều năm cũng trị không hết, Nguyễn Thế Kiệt đành phải đem bà ấy nhốt ở trong nhà, bằng không nếu bà ấy phát bệnh một phát liền nổi điên trên đường, khi đó Nguyễn Từ không phải còn nhỏ sao? Một hai phải cùng mẹ ở bên nhau, mẹ ngài ấy không có người khác có thể nói chuyện phát tiết cùng, một mình trong phòng, bà ấy liền đem Nguyễn Từ cũng nhốt ở trong căn phòng nhỏ, ở trong căn phòng tối cả một ngày, Nguyễn Từ lại không có thể nói, sợ với đói bụng cũng chỉ có thể khóc, cũng không ai biết.”
Diệp Cảnh Hành chợt nắm chặt lấy tay lái.
“Tinh thần phân liệt đáng sợ nhất chính là bà ấy khi tốt khi xấu, lúc bà ấy tốt đem Nguyễn Từ quan tâm chăm sóc, lúc xấu đối Nguyễn Từ vừa đánh vừa mắng, còn nói Nguyễn Từ cười rộ lên giống tiểu tình nhân bên ngoài của Nguyễn Thế Kiệt.”
“Oanh” một tiếng, Diệp Cảnh Hành một quyền đấm ở tay lái, Đào Văn Trạch khϊếp sợ, vội hỏi hắn làm sao vậy.
“Không có gì, em tiếp tục nói.”
Đào Văn Trạch lại có chút bất mãn, “Anh đau lòng?”
“Không phải…… Anh là suy nghĩ, Nguyễn Từ nếu cũng có loại này bệnh……”
“Anh không phải sợ cái này? Cảnh Hành,” Đào Văn Trạch nắm lấy cánh tay Diệp Cảnh Hành “Ngài ấy làm em bị thương, em không trách ngài ấy, nhưng nếu một ngày nào đó ngài ấy làm anh bị thương thì sao? Em thật sự sợ.”
“Những việc này em làm sao mà biết được? Là thật là giả?”
“Trăm phần trăm thật, là bảo mẫu Nguyễn gia nói cho dì, dì lại nói cho ta.”
“Dì?”
Đào Văn Trạch hơi khó xử, nhưng thấy Diệp Cảnh Hành ánh mắt sáng quắc hắn vẫn là nói: “Mẹ anh.”
“A.” Diệp Cảnh Hành cười lạnh, phất tay Đào Văn Trạch ra, “Một vấn đề cuối, chiều nay em nói gì với Nguyễn Từ đó?”
“Anh có ý gì?”
“Có ý gì? Em còn có mặt mũi nói những lời này? Nếu không phải em kí©ɧ ŧɧí©ɧ em ấy, em ấy sao có thể có dáng vẻ kia, em rõ ràng biết em ấy khi còn nhỏ chịu khổ, em còn dám đi trêu chọc em ấy? Còn có, này là em tự cứa mình đi? Nguyễn Từ nói em ấy sẽ không làm người khác bị thương——”
“Ngài ấy nói anh liền tin?” Đào Văn Trạch quát.
“Anh tin! Em ấy nói cái gì anh đều tin, bởi vì anh yêu em ấy.”
Mặt Đào Văn Trạch trong nháy mắt đông lạnh, “Hắn bất quá mới xuất hiện hơn hai tháng, em và anh quen nhau hơn 5 năm, anh sao có thể đối với em như vậy?”
“Loại chuyện tình cảm này không liên quan tới thời gian”
“Nói thật là dễ nghe,” Đào Văn Trạch cười thảm nói: “Anh vừa mới nói, đều là để lừa nói đi, thật không nghĩ tới anh cũng có thể làm ra chuyện như vậy.”
Diệp Cảnh Hành không nói chuyện, toàn thân lại tản ra chán ghét cùng hung ác.
Đào Văn Trạch cuối cùng giãy giụa một chút, “Nhiều năm như vậy, anh một chút cũng không thích em?”
“Không có.” Ngữ khí dứt khoát làm nước mắt Đào Văn Trạch lạch cạch một tiếng rơi xuống.
Bên ngoài xe tới xe lui, không có ai để ý trong xe ái có yêu có hận, Đào Văn Trạch trong lòng vừa mới bốc cháy lên ngọn lửa, rốt cuộc vẫn là dập tắt.
Quả nhiên ngay từ đầu nên chừa cho chính mình chút đường sống.
Hắn dùng đầu ngón tay lau nước mắt, sửa sang lại một chút quần áo, đẩy cửa xe muốn xuống xe, lại bị Diệp Cảnh Hành gọi lại: “Em rốt cuộc cùng Nguyễn Từ nói gì đó?”
Đào Văn Trạch có chút buồn cười, có thể là trước nay chưa thấy qua Diệp Cảnh Hành không có lí trí như vậy sa vào tình yêu, hắn hướng Diệp Cảnh Hành cười một chút, sau đó nói: “Không phải yêu hắn sao? Này đều đoán không được? Câu nói ấy vạch trần hết vết sẹo sâu thẳm trong kí ức sợ hãi.”
Xoay người liền đi, không hề nói nửa câu.
Diệp Cảnh Hành lửa giận bùng lên, quả thực muốn đi xuống đấm Đào Văn Trạch, hắn từ trước đến nay khinh thường việc dùng bạo lực giải quyết vấn đề, nhưng hiện tại mới phát hiện, để có thể giải quyết tiện nhân vũ lực là phương pháp hữu hiệu nhất.
Diệp Cảnh Hành không biết như thế nào đối mặt với Nguyễn Từ, ở trong xe ngồi hai giờ, đợi khi trăng lên, mới lái xe về nhà.
Một hồi về đến nhà, đèn đều bật sáng hết, nhưng một chút tiếng người đều không có.
Diệp CảnhHành tìm hết mấy căn phòng cũng không thấy Nguyễn Từ, lúc đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, hắn vọt tới ban công phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy Nguyễn Từ rúc thành nắm trốn ở góc phòng.
Nguyễn Từ sợ hãi liền sẽ tránh ở góc, Nguyễn Minh từng cùng hắn nói qua.
Diệp Cảnh Hành đau lòng mà giống bị kim đâm, đây là lần thứ mấy trong hai tháng, hắn còn là chồng sao? Vừa nói yêu Nguyễn Từ, một bên lại để cậu nhận hết ủy khuất.
Hắn đi qua, đem cậu chặn ngang ôm lên, Nguyễn Từ giãy giụa, nhưng bởi vì ngồi lâu nhất thời không có sức lực.
Nguyễn Từ bị Diệp Cảnh Hành đè ở dưới thân, tin tức tố lạnh lẽo cường ngạnh của Diệp Cảnh Hành lại làm cả người cậu nhũn ra, bản năng muốn đón ý nói hùa theo Alpha, nhưng trong lòng khó chịu vô cùng, cậu không muốn như vậy.
“Không cần anh…” Hắn nghẹn ngào mà nói.
“Em không phải đã nói anh làm cái gì em đều thích?” Diệp Cảnh Hành một chút một chút mà hôn cậu làm mặt cậu chậm rãi trở nên ửng hồng.
“Anh đối với em như vậy, còn muốn…… Còn muốn em thích anh, anh quá vô lại! Thấy em thích anh, anh cũng không thể đối với em như vậy, anh không chỉ có không tin em còn đi tìm Đào Văn Trạch?”
“Em như thế nào biết anh đi tìm Đào Văn Trạch?”
Nguyễn Từ khóc, nước mắt đầy măth, “Trên người của anh có mùi tin tức tố của cậu ấy, anh thích có phải hay không? So với của em dễ ngửi hơn có phải hay không?”
Diệp Cảnh Hành không biết nên làm sao với cậu bây giờ, đành phải hôn lấy cái miệng nhỏ của cậu ba cái, môi răng giao hòa, nhiệt độ bốn phía nhanh chóng tăng cao, Nguyễn Từ thật vất vả quay đầu đi, tránh môi Diệp Cảnh Hành, còn chưa có mở miệng đã bị Diệp Cảnh Hành đoạt lấy, Diệp Cảnh Hành nói: “Em tốt nhất nghe, hoa sơn chi nhỏ, anh yêu em, yêu em nhất.”