Uyển Phong

Chương 04: Cuộc Giao Dịch (2)

Tú bà đứng thẳng người hít thở sâu một hơi rồi vỗ về ngực an ủi bản thân vì cái mạng già này vẫn còn, bà cũng không ngờ rằng vài giây trước phải đối mặt với kẻ máu lạnh không kém gì người kia.

Nhắc đến lại thấy rùng mình, tú bà nhanh chân rời khỏi, sợ một giây sau cả cái mạng cũng không còn.

Ngược lại Hạ Uyển lại ngủ rất ngon...

Cô lại mơ thấy khung cảnh của chợ đêm ngày nào...

...

"Uyển Uyển, thành phố này đẹp như vậy, anh tính trước khi kết hôn, anh sẽ mua một căn nhà cho em, chúng ta sẽ cùng nhau sống ở đó."

Người con trai có đôi mắt trong veo, ngũ quan hoàn hảo, vóc dáng thư sinh nho nhã đang cùng Hạ Uyển dạo quanh khắp nơi trong khu chợ đêm, trên tay cô còn cầm một đĩa xiên que nướng thơm phức. Hễ ghé đến quán ăn vặt nào là hai người lại thu được thêm "chiến lợi phẩm", Hạ Uyển ợ hơi thành tiếng rồi nhìn nam nhân cười, anh xoa đầu cô:

"Uyển Uyển của chúng ta ăn no rồi, về nhà thôi!"

Hạ Uyển cười tít mắt...

Cô yêu người con trai này.

Yêu chính nụ cười rạng rỡ ấy...

Yêu ánh mắt mỗi khi anh nhìn cô trìu mến...

Say mê cả giọng nói ấm áp khi nó thốt lên hai tiếng "Uyển Uyển"...

Nụ cười... như ánh nắng ấm áp mùa thu.

Chỉ mình cô được nhìn thấy... sẽ chỉ mình cô được sở hữu nó...

Mọi chuyện có lẽ sẽ trở nên tốt đẹp hơn nếu như ngày hôm đó không xảy ra...

Vào chính khoảng không gian đó, bầu trời trong xanh gợn mây, không nắng, không khí mát dịu không khác gì tiết trời thu.

Từng chiếc ô tô va vào nhau hỗn độn, có tiếng rít bánh xe cực lớn chói cả tai.

Ngày hôm đó, máu nhuộm đỏ cả làn đường...

Khăn tang trắng tinh, vàng mã rải đầy con đường lát gạch đá...

Bầu không khí ảm đảm không hề lấy một tiếng khóc nức nở...

Yên lặng đến đáng sợ.

Mưa bụi lất phất.

Ngày đưa tiễn, thời tiết cũng biết buồn...

...

Hạ Uyển nhíu mày cử động nhẹ, cô từ từ mở mắt nhìn ngó xung quanh.

Không gian tối om, đèn giường với ánh sáng cam nhè nhẹ, máy điều hòa còn đang hoạt động ổn định, cảm giác rất thoải mái. Hạ Uyển giơ tay ưỡn ngực, lúc bấy giờ mới phát giác bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn, thân còn được đắp chăn êm. Cảm thấy có vẻ không ổn, cô đột ngột ngồi dậy đưa mắt nhìn kĩ lại xung quanh.

Đây là đâu?

Không cần biết đây là đâu, việc Hạ Uyển làm bây giờ là đặt chân xuống giường, lặp tức rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, cô có dự cảm không lành.

"Á!"

Chân còn chưa chạm đất, Hạ Uyển đã giật mình vì tiếng la thất thanh của một cô gái. Cô xoay người nhìn thì quả thật đúng là có một cô gái không một mảnh vải đang núp trong chăn, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, một tay giữ lấy chăn che bầu ngực, một tay chỉ Hạ Uyển:

"Cô là ai, tại sao lại ở đây?"

"Tôi..." Hạ Uyển cũng bất ngờ không kém cô ta, cô hỏi ngược lại đối phương:

"Cô là ai?"

"Tôi đang hỏi cô là ai?" Nữ nhân kia uất ức ngồi dậy, mái tóc uốn lọn có chút rối xoã ngang ngực, lớn tiếng:

"Tại sao lại ở đây, còn nằm trên giường của tôi nữa, cô biết đây là phòng của ai không hả?"

Kì thực chuyện gì đang xảy ra vậy? Hạ Uyển cũng không khác gì cô ta, cô cũng đang tự hỏi chính mình phải hay không đêm qua mình đã đi nhầm phòng.

Hạ Uyển đưa tay xoa nhẹ thái dương, cô thật sự không nhớ bất cứ chuyện gì cả, chỉ nhớ tối hôm qua bị chóng mặt, buồn ngủ kinh khủng đến nỗi đi đứng không vững, còn được má Lệ dìu đỡ.

Nghĩ đến đây, Hạ Uyển tự động thông suốt.

Má Lệ...

Phải, cô phải đi gặp bà ta hỏi cho ra lẽ mới được.

"Cô tính đi đâu?"

Hạ Uyển xoay người thì thấy nữ nhân kia đã mặc vào áo choàng tắm tự bao giờ, cô ta vuốt tóc ra sau tai rồi đi đến giật lấy cánh tay của Hạ Uyển khiến cô khẽ rên nhẹ vì đau:

"Cô chết chắc rồi! Mau đi theo tôi gặp má Lệ, phải dạy cho cô một bài học để lần sau sẽ không tái phạm nữa."

Cạch một tiếng, chốt cửa tự động mở. Hạ Uyển đứng ngây người nhìn nam nhân ở kia, ánh sáng từ bóng đèn hành lang làm cô chói cả mắt. Dáng người đàn ông đó rất lớn, cao hơn cô cả cái đầu, hắn đang quan sát cô, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, nam nhân hẳn là đang chầm chậm đánh giá người con gái kia một lượt.

"Sở tiên sinh!"

Nữ nhân kia buông cánh tay Hạ Uyển ra bước về phía Sở Triều. Trông có vẻ cô ả rất vui vẻ, như trẻ con nhìn thấy người lớn thì liền chạy đến xin kẹo vậy.

Sở Triều từ đầu đến cuối chẳng thèm liếc nhìn nữ nhân kia lấy một cái, hướng về phía Hạ Uyển mà ra lệnh:

"Đi theo tôi!"

Hạ Uyển mặc dù không quen biết nam nhân kia, nhưng còn đỡ hơn phải đứng đây chịu giọng quát tháo của nữ nhân này. Cô lướt qua người phụ nữ, ánh mắt cô ta nhìn cô rất hung dữ. Kỳ thực từ đầu chả có đắc tội gì với cô ta, cô ta nhìn cô với ánh mắt đó là như thế nào, tựa muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Một nam một nữ đi trong hành lang vắng, Hạ Uyển đi phía sau cũng ráng bước nhanh cho kịp nam nhân kia. Cô nhỏ giọng hỏi:

"Sở... Sở tiên sinh, ngài đưa tôi đi đâu?"

Cô gái kia gọi nam nhân này là Sở tiên sinh, Hạ Uyển không biết xưng hô như thế nào, chỉ đành gọi theo y như vậy.

Sở Triều vẫn giữ nguyên tốc độ di chuyển, anh trả lời:

"Đi gặp ngài ấy."

"Ai?"

"Lôi Dật Phong."

Lôi Dật Phong... Cái tên này dường như cô đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải, nhưng cũng không rõ lắm. Trái tim Hạ Uyển như đánh rơi mất một nhịp, nghe vậy cô thôi không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng đi phía sau Sở Triều.

Đến trước phòng 701, Sở Triều gõ cửa rồi đứng đợi, vài giây sau mới mở cửa đứng sang một bên. Hạ Uyển hiểu ý, cô chậm rãi bước vào bên trong. Cánh cửa sau lưng đóng lại, đột nhiên có tiếng cười lớn:

"Ha ha ha, Lôi thiếu, ngài nói phải, nhất định tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực, nhưng đợt hàng lần này phải có ngài trợ giúp, như thế tỉ lệ thành công sẽ cao hơn."

Người đàn ông đeo kính ngồi kia đang trò chuyện cùng với một người nữa, trông ông ta có vẻ đứng tuổi. Hạ Uyển đoán vậy do trang phục vest của người đó diện trên người toác lên vẻ chững chạc, nghiêm túc. Còn người đàn ông ngồi đối diện kia, giao diện hoàn toàn khác xa, một chiếc áo sơ mi đã cởi hai cúc áo ở ngực, cà vạt lại lỏng lẻo... Hạ Uyển để ý còn có thêm hai người con gái nữa, một bên thì quỳ gối rót rượu, một bên thì ngồi cạnh người đàn ông mặc áo sơ mi đen kia, cánh tay trắng nõn ôm lấy bắp tay của người nam nhân ấy, môi còn nở nụ cười mê hoặc.

"Qua đây!"

Giọng nói trầm ấm của người đàn ông đó vang lên, Hạ Uyển thôi không phán xét nữa, cô từ từ bước lại gần.

Tuy chưa từng làm công việc tiếp khách, nhưng cô được biết, hạng nhân viên phục vụ không có chuyện đứng cao hơn khách hàng, nên Hạ Uyển cũng ngồi quỳ xuống kế bên hắn giống cô gái rót rượu kia. Chiếc áo khoác ngoài để trên tay vịn ghế thoang thoảng mùi hương thơm nam tính, Hạ Uyển ngửi thôi cũng cảm thấy xao xuyến.

Chung Kiện nhìn không ra, ông thắc mắc:

"Lôi thiếu, ngài lại thay đổi khẩu vị sao?"

Lôi Dật Phong nới lỏng cà vạt, lười nhác tựa lưng vào ghế. Cúc áo ở cổ cũng được tháo gỡ, hắn làm động tác xắn tay áo trái lên, tầm mắt có lướt qua nhanh khuôn mặt của Hạ Uyển, sau đó lại nhìn sang Chung Kiện hỏi:

"Nhận ra món hàng mới này không?"

Hạ Uyển nghe thấy hai từ "món hàng", đôi lông mày liền nhíu lại thấy rõ. Hóa ra người đàn ông khoác trên người chiếc áo sơ mi đen này là người đã mua "lần đầu tiên" của cô, nhưng không lường trước được bản thân lại bị nam nhân đó ví như một món hàng, mới lần đầu gặp mặt có vẻ như không vừa mắt cho lắm.

"Ờm..."

Chung Kiện cười gượng gạo, ông ta quan sát Hạ Uyển vài giây, nhìn trang phục của cô cũng đã ngầm đoán ra được là gái nhảy mua vui nơi này. Thật là lạ, Lôi Dật Phong đây lại có hứng thú với loại hàng rẻ tiền này sao? Chung Kiện không dám nói ra điều này, sợ sẽ đắc tội với người kia, chỉ đành dò xét Hạ Uyển:

"Cô là gái nhảy phải không?"

Hạ Uyển toang lắc đầu, nhưng chợt nhớ ra ban nãy có người nào đó giới thiệu mình là một "món hàng mới", vì vậy đành nuốt cục tức trong bụng, không do dự gật đầu nhận định.

Lôi Dật Phong quàng vai nữ nhân ngồi bên cạnh, nâng chiếc cằm cô ta lên tiến tới đôi môi đỏ mọng:

"Nếu ông có hứng thú thì cứ việc ngủ với cô ta, cô ta là gái trinh đấy!"