Uyển Phong

Chương 03: Cuộc Giao Dịch (1)

Đóa hoa có nghị lực chiến đấu sẽ không lụi tàn...

Có được... Mất đi...

Sau cùng... liệu có thứ gì tồn tại mãi mãi theo thời gian?...

Thân thể... hóa thành cát bụi mờ.

Tiền bạc... chỉ là hư ảo.

Tình yêu... càng không có khả năng.

...

Buổi trình diễn kết thúc, Hạ Uyển bước xuống sân khấu với tình trạng mơ hồ. Cô không tin rằng mình lại nhận được con số 500 vạn, thoạt đầu có thể nghi ngờ, nhưng cho đến giờ phút này thì bắt buộc không thể không chấp nhận sự thật.

"Phiên đấu giá tiếp theo sẽ được bắt đầu sau 10 phút nữa." Giọng người dẫn chương trình vang lên.

Mc không nhắc đến cái tên của người thắng cược vừa rồi, Huỳnh Chiếu cũng chẳng thèm quan tâm đến, chỉ âm thầm thở phào một hơi như trút được một gánh nặng trong lòng.

Lão nghĩ dù sao cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, ra sức bỏ ra 200 vạn cho một thứ "trinh trắng" là mức giá không thỏa đáng, may mà có tên ngu xuẩn nào đó giành lấy món hàng kịp thời ở giây cuối cùng, nếu không 200 vạn của lão cược ra coi như lãng phí.

Nhưng nghĩ đi thì phải nghĩ lại, nhan sắc của Hạ Uyển cũng không tồi, vóc dáng lại gần như hoàn hảo, nếu thắng cuộc cược này, vả lại còn là gái trinh, Nhị Lữ bạn thân của lão ở Nhật Bản chắc chắn sẽ rất thích, hẳn là sẽ đưa ra chủ ý muốn mua lại với số tiền còn hơn cái giá lão ta bỏ ra.

"Món quà lần này không thể tặng cho em rồi, hay chúng ta đợi đợt sau có được không? Ta chắc chắn với em, cô gái sau sẽ còn đẹp hơn cô ta gấp bội phần."

Huỳnh Chiếu muốn tiến tới an ủi người đẹp bên cạnh, không ngờ lại bị nàng quăng cho một cái lườm rõ. Nữ nhân không không nói không rằng đứng dậy rời đi, Huỳnh Chiếu chả còn cách nào khác là mặc cô ấy, tiếp tục chờ đợi phiên đấu giá tiếp theo. Mục tiêu hôm nay vẫn còn nhiều, không thể bỏ cuộc sớm được.

Trong phòng trang điểm, Hạ Uyển không rõ cảm xúc hiện tại của mình là như thế nào. Cô vừa hoang mang, lo lắng, vừa vui mừng, xúc động, trái tim cô từ lúc buổi biểu diễn kết thúc cứ luôn thổn thức nhảy đập loạn xạ.

Thật rối ren...

Nhìn bản thân chính mình trong gương, tuy khuôn mặt đã qua lớp trang điểm nhưng vẫn không thể giấu được sự mệt mỏi tích tụ lâu ngày, cặp mắt vô hồn đến đáng sợ, thầm nghĩ sau khi về nhà phải bồi dưỡng nhiều hơn, mấy hôm nay làm việc vất vả rồi, thời gian sau này còn không biết sẽ ra sao nữa.

Thấm một ít nước tẩy trang rồi lau sạch lớp trang điểm, chùi qua chùi lại một hồi, Hạ Uyển lại nhìn mình trong gương, gương mặt mộc trở nên nhợt nhạt thấy rõ. Cô chống tay xoa nhẹ thái dương, từ lúc bước xuống sân khấu, Hạ Uyển đã có cảm giác chóng mặt, mắt mờ đi thấy rõ. Không biết là do thức khuya nên mất ngủ hay chăng?

Có tiếng chuông điện thoại trong túi xách réo gọi như giục giã làm cô giật cả mình. Hạ Uyển hiện tại chẳng muốn nhận bất cứ cuộc gọi từ người nào cả, đến khi tiếng chuông tắt đi vài giây, cô mới nghĩ thông điều gì đó liền mở túi xách lục tìm chiếc điện thoại.

Màn hình tối om...

Hạ Uyển giữ mãi nút nguồn cũng chẳng thấy gì xuất hiện... Có lẽ hết pin rồi.

"Ôi, con gái cưng của mẹ~!"

Tiếng mở cửa vang đến, Lệ Phi (tú bà - người môi giới mại d*m, đã ngoài 50 tuổi) vốn cực khổ chạy đi tìm Hạ Uyển từ nãy giờ, nghe bọn nhân viên khác bảo cô đang ở đây, nên không thể chậm trễ mà vội vàng chạy đến tìm cô:

"Uyển Uyển, mau đi gặp khách quý nào!"

Hạ Uyển nhíu mày:

"Ai thế ạ?"

"Ô!" Tú bà bất ngờ trước sự ngây thơ của Hạ Uyển:

"Con đã được người ta mua giá 500 vạn, không thể không đi đâu đấy? Thôi nào, dù sao con cũng là người mới nên không hiểu quy tắc ở đây, con đã được người ta mua cái trinh tiết rồi, bây giờ phải đi "tiếp" vị khách quý đó chứ, chẳng nhẽ lại muốn khước từ, con muốn khiến ta không còn mặt mũi nào trụ ở cái quán này nữa có phải không?"

Hạ Uyển nghe thấy vậy mới hiểu ra bà ta đang nói đến chuyện kia. Cô không nghĩ cuộc giao dịch này lại diễn ra gấp rút đến như vậy.

Cơn buồn ngủ lại kéo tới, nhận thấy sự thay đổi bất ngờ của cơ thể, cô sợ rằng mình không thể cầm cự được lâu hơn, đành nài nỉ:

"Có thể hẹn lại hôm khác không ạ, con... cảm thấy không được khỏe."

Tú bà kinh ngạc đến suýt ngã ngửa, bà nhấn mạnh:

"Không được! Trời ơi! Ta không thể từ chối cũng không dám đắc tội với người đó. Tất cả vì tốt cho con, mau lên nào!"

Hạ Uyển thở dài đứng dậy, cô mặc cho bà ta lôi mình vào thang máy cũng không còn sức lực để kháng cự. Tú bà lên tiếng:

"Hạ Uyển, một lát nữa con phải nghe lời người đó, phải biết vâng dạ, chiều theo ý của họ, có như vậy, không những con đã có số tiền thưởng kia rồi, mà còn được tiền bo thêm, nhất con đấy! Ta cũng được hậu hĩnh không kém..."

Tú bà cười tít cả mắt, từ lúc vào thang máy đến giờ bà luôn mồm nói không ngừng, nghĩ gì nói đó, dặn dò đủ thứ:

"Con chắc là không biết người đó, người đó chính là..."

"..."

"Uyển Uyển!?"

Hạ Uyển không trả lời, cô đang tựa lưng nhắm nghiền mắt, tình cảnh này khiến tú bà hoảng hốt nắm lấy cánh tay cô lắc mạnh:

"Uyển Uyển, con bị làm sao thế? Uyển Uyển!"

Tú bà như hiểu ra điều gì đó, vội tiến đến đỡ lấy Hạ Uyển. Cùng lúc thang máy mở ra, bên ngoài lập tức có bóng người vội vàng tiến vào làm tú bà hốt hoảng giật mình.

"Má Lệ!"

Từ Vy vốn đang trong tình trạng gấp gáp nhưng vẫn không quên gật đầu chào hỏi. Sau khi nhìn thấy người con gái được tú bà dìu dắt, đáy mắt cô không giấu được vẻ kinh ngạc, tay vội vã giữ lấy cửa thang máy ngăn không cho đóng lại:

"Ai là người mua cô ấy?" Nữ nhân cau mày vội vàng tra hỏi:

"Đây là tầng 7, chẳng lẽ..."

"Con muốn nói gì?"

Tú bà dìu Hạ Uyển đang lúc mê lúc tỉnh ra ngoài, Từ Vy nhanh chân đuổi theo:

"Cô gái này không được khỏe, hay để con đỡ cô ấy về phòng nghỉ..."

Nữ nhân muốn giơ tay chạm đến nhưng không ngờ bị tú bà ngăn cản. Bà quát giọng:

"Không được, vàng đã trao tận tay, làm sao có thể cự tuyệt. Con đi ra, không cần con giúp. Không phải luôn đi theo kề cạnh Huỳnh lão đại hay sao, tại sao lại xuất hiện ở đây?"

"Con..."

"Thôi được rồi!" Tú bà có vẻ bực bội, né tránh Từ Vy:

"Ta không có nhiều thời gian. À, nếu con rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đi quản lý cái đám con gái kia giúp ta, bảo chúng lo kiếm khách hàng cho nhiều nhiều một chút, lười biếng cả tập thể như thế..."

Từ Vy trông bóng dáng hai người khuất sau ngã rẽ, bản thân càng lúc càng lúng túng không biết làm thế nào. Lòng bàn tay nắm chặt, nét lo âu hiện rõ trên khuôn mặt, cô như muốn tiến tới ngăn cản một lần nữa nhưng nghĩ đến nơi mình đang đứng không thể nán lại lâu, cũng càng không nên gây náo loạn. Cuối cùng vẫn là xoay người quyết định đi vào thang máy.

Bước chân của Hạ Uyển khá loạng choạng, tú bà cũng đã có tuổi nên không thể dìu cô được lâu. Đi được vài bước tiếp theo, Hạ Uyển đẩy nhẹ tú bà ra, lập tức cơ thể không một chút sức lực mà ngã xuống, trông cô nhẹ tựa lông vũ vậy.

Hạ Uyển thật sự không đứng vững được nữa, trong đầu mơ hồ liên tưởng đến chiếc giường ở nhà mình, không do dự mà ngã nhào xuống, cảm giác ấm áp thật thoải mái.

"Uyển Uyển!"

Tú bà giơ tay đỡ lấy Hạ Uyển nhưng không kịp, tay vẫn giữ nguyên trong không trung, còn cô gái trẻ đã được tựa vào lòng của một người nào đó. May cho cô là không bị ngã, tú bà nhìn người đàn ông ôm lấy Hạ Uyển trước mắt, nét sợ hãi không giấu nổi trên khuôn mặt, gấp rút cuối đầu tạ tội:

"Sở tiên sinh, mong ngài thứ lỗi vì đã chậm trễ."

"Cô ấy bị làm sao vậy?"

Sở Triều giữ lấy khuôn mặt Hạ Uyển, sắc mặt cô ửng đỏ hồng hào, mắt lại nhắm nghiền, ban nãy còn hăng say trên sàn diễn, sao giờ lại ngủ mê đến như thế?

"Cô ấy than mệt mỏi, bảo tôi dời cuộc hẹn hôm nay sang ngày mai, nhưng tôi không dám, tôi sợ Lôi thiếu ngài ấy sẽ... sẽ...."

Sở Triều không hề bài xích Hạ Uyển, anh nhấc bổng cô lên ôm vào lòng. Dáng vẻ của tú bà khiến anh cảm thấy khó chịu, tính cách anh cũng giống người nào đó, không thích kẻ khác phô trương sự đáng thương trước mặt mình, nếu trước mặt là nam nhân, hẳn là không do dự một cước đá văng ra xa rồi.

"Mong ngài thông cảm, chuyện này tôi sẽ cân nhắc kỹ không tái phạm nữa, mong ngài lên tiếng nói giúp... mong Lôi thiếu nhẹ tay trách phạt, tôi..."

Không thấy thanh âm đáp trả, bà ngẩng đầu thì người đàn ông kia đã rời đi từ bao giờ.