Song Tính Thụ Bị Quái Vật Cầm Tù

Chương 4: Sảng khoái đến thống khổ

Hai ngón tay kia kẹp lấy âʍ ѵậŧ, lột bao bì của nó ra, đè ép bằng phẳng, tàn nhẫn kéo dài. m vật nho nhỏ giống như bị kéo đứt, kéo ra bên ngoài âm môi, vô tình kéo nó lên xuống lắc lư. m vật nóng bỏng đau nhức, Dư Thời Thu đau đến nhíu mày, lại thở phào nhẹ nhõm, như vậy mới đúng.

Tuy nhiên, ngón tay cái thô ráp trên âʍ ѵậŧ mềm mại và nhạy cảm. Hai ngón tay kẹp chặt âʍ ѵậŧ để nó không thể co lại. Dưới ánh mắt hoảng sợ của Dư Thời Thu, ngón cái nặng nề ấn xuống, ép âʍ ѵậŧ nghiêng trái ngã phải, gần như bị bóp nát. Bị đối xử thô bạo như vậy, âʍ ѵậŧ dâʍ đãиɠ cũng đau đến sảng khoái.

Kɧoáı ©ảʍ bén nhọn đâm vào trong đầu Dư Thời Thu. Đầu óc cậu trống rỗng, lại bị kɧoáı ©ảʍ đau đớn kia đánh thức. Nước miếng từ khóe miệng mở rộng của cậu trượt xuống, đùi giãy giụa muốn khép lại, bao bọc âʍ ѵậŧ bị ngược đãi.

Trạm Vân Thạch buông tay ra, thưởng thức miếng thịt mềm sưng đỏ gấp mấy lần, đáng thương run rẩy trong không khí. Hắn ấn âʍ ѵậŧ vào sâu vào trong âm môi, hai ngón tay chống vào âʍ ѵậŧ, dùng sức khiến cả đóa thịt hoa run lên, không ngừng bắn nước tung tóe.

"A a a a a a! ... Đừng mà… Đừng mà! Ah, ah!”

Cảm giác đau nhức tích tụ trên âʍ ѵậŧ sưng đến rách da, cuối cùng theo lượng lớn nước da^ʍ nhẹ nhàng phóng thích ra.

Trên gương mặt tái nhợt của Dư Thời Thu nổi lên một mảng đỏ ửng, thở hổn hển, thân thể gầy gò toát mồ hôi, căng thẳng, run rẩy.

Trạm Vân Thạch đem ngón tay kéo sợi trắng bỏ vào trong miệng nếm thử, một cảm giác ngọt ngào nhớt sệt, tựa như nước đường mà con người bán. Hắn nhìn nước da^ʍ phun lên bàn, trên mặt đất, trong nháy mắt muốn biến ra vòi để liếʍ sạch chúng.

Hắn dùng răng cắn xé âʍ ѵậŧ, lại nhận được một ngụm nước nhỏ phun ra, lần sau phải liếʍ nhân loại này phun nước liên tục.

Côn ŧᏂịŧ thô dài dữ tợn nhắm ngay cái miệng nhỏ hẹp kia, đâm vào hơn phân nửa. Ah, ướt và chặt, thoải mái hơn khi hắn ngâm mình trong nước để ngủ. Thật muốn nhét ở bên trong mãi, đáng tiếc nhân loại sẽ bị hắn cắm lỏng?

Hoa huyệt vốn bị thương lại nứt ra, từng đợt máu tươi cùng với nước da^ʍ chảy ra ngoài. Huyệt khẩu bị cắm đến trắng bệch, âʍ đa͙σ đầy ắp, sắp bị rách.

Mỗi khi dươиɠ ѵậŧ xâm nhập vào một tấc, đều kéo vách thịt di chuyển, đau đến mức giống như xé rách huyệt thịt xuống, dán lên trên dươиɠ ѵậŧ. Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn thay đổi góc độ, mãnh liệt lướt qua một miếng thịt mềm ở chỗ sâu. Hai chân Dư Thời Thu nhúc nhích một chút, huyệt thịt co lại, ngậm mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ. Cậu bịt mắt lại và nghẹn ngào.

Hai tay Trạm Vân Thạch siết chặt eo trắng gầy, từng chút từng chút, đυ.ng phải khối thịt mềm kia muốn chìm vào trong vách thịt, lại càng thao càng sâu, cho đến khi đυ.ng vào một khe nhỏ sâu trong hoa huyệt. Cổ tử ©υиɠ còn sưng đỏ, co không nổi, bị dươиɠ ѵậŧ đυ.ng đến đau nhức. Trong loại đau nhức này da^ʍ huyệt vậy mà cũng có thể cảm nhận được vui vẻ, mũi chân Dư Thời Thu căng thẳng, trong hoa huyệt trào ra một dòng chất lỏng ẩm ướt nóng bỏng. Hạ thân của cậu đau đớn, lại cao trào.

Dươиɠ ѵậŧ bị chất lỏng ấm áp cọ rửa, bị huyệt thịt co thắt khi cao trào hút cắn. Trạm Vân Thạch ngâm nga, côn ŧᏂịŧ kề sát khe nhỏ kia, nhất quyết phải chui vào chỗ sâu nhất trong sào huyệt.

Một đoàn sương đen bao lấy âʍ ѵậŧ của nhân loại, toàn phương vị gặm nhấm không góc chết. Cửa tử ©υиɠ bị buộc phải chậm rãi mở ra, siết chặt qυყ đầυ. Cửa tử ©υиɠ mẫn cảm và thành trong tử ©υиɠ bị côn ŧᏂịŧ thô bạo ma sát, âʍ ѵậŧ trước người tê dại vừa chạm đã chảy nước, sảng khoái đến thống khổ.

Trạm Vân Thạch đè chặt nhân loại dưới thân, bởi vì thân thể, dươиɠ ѵậŧ tiến càng sâu. Hai mảnh môi âʍ ɦộ mở ra, dươиɠ ѵậŧ ở trong âʍ đa͙σ và tử ©υиɠ ra sức khuấy đảo, kéo miệng tử ©υиɠ sưng đỏ, cọ qua thịt da^ʍ.

Hạ thân có nhiều điểm mẫn cảm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt, đau nhức sảng khoái như bị điện giật. Da^ʍ huyệt liên tục cao trào, nước bên trong phun không ngừng, ướt sũng chảy đầy bàn.

Dư Thời Thu đã bị đυ. đến ý thức mơ hồ, hai chân mở rộng, thân thể vô lực xụi lơ, trên bụng, trên ngực, tất cả đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ do chính cậu bắn ra. Cậu cảm giác đầu óc mình giống như bị ăn tươi nuốt sống, kɧoáı ©ảʍ nhiều đến mức khiến cho cậu sợ hãi. Cậu liều mạng giãy giụa thân thể, nhưng chỉ có thể khiến ngón tay khẽ động đậy. Cậu liều mạng kêu to, nhưng miệng há hốc khép lại, chính là không phát ra được thanh âm.

Con quái vật giống như không bao giờ mệt mỏi, trêu chọc hang động của mình. Trong lòng cậu cười rộ lên, quái vật chính là quái vật, quái vật dị dạng thích đυ. nữ huyệt dị dạng của cậu, cậu nên cắt xuống toàn bộ âʍ đa͙σ nối liền tử ©υиɠ của mình, ném cho quái vật này.

Lại một trận cảm giác chua chát ập đến, nướ© ŧıểυ màu vàng tanh từ trong dươиɠ ѵậŧ phun ra. Dư Thời Thu sững sờ, chậm rãi nhìn nướ© ŧıểυ màu vàng trên người, lại chậm rãi nhìn về phía mình trên gương cửa sổ sát đất.

Cậu hoảng hốt, người bên trong là mình sao? Vẻ mặt dâʍ đãиɠ, giang rộng chân quyến rũ đàn ông, bị làm đến hai mắt trợn trắng, nước mắt chảy ròng ròng. Có phải mình không? Cậu đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn khàn, thân thể run rẩy, bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng trong tử ©υиɠ làm cho hôn mê bất tỉnh.

Trạm Vân Thạch nhìn nướ© ŧıểυ hôi thối trên người mình và nhân loại, cau mày. Hắn xách nhân loại vào phòng vệ sinh, điều chỉnh vòi phun thành chế độ cao áp, rửa sạch toàn thân cậu một lần, rửa đến mức da cậu đỏ bừng. Lại hướng về phía hạ thân của cậu, bẻ huyệt thịt của cậu ra, nhắm ngay âʍ đa͙σ, rửa sạch chất lỏng dính dính. Con người run rẩy cơ thể, nước dưới cơ thể càng rửa càng nhiều. Trạm Vân Thạch dứt khoát mặc kệ cậu, biến thành sứa lớn tắm sạch sẽ, lại cuốn nhân loại lên, nhét cậu vào l*иg sắt trước cửa phòng vệ sinh.

L*иg sắt vừa vặn có thể nhét một người đàn ông trưởng thành, phía dưới còn trải một tầng đệm. Lúc này Trạm Vân Thạch không khóa thú cưng nhân loại của hắn lại, chỉ là khép cửa sắt. Hắn nhìn nhân loại cuộn mình, nghĩ thầm, như vậy có lẽ tối nay cậu ấy ngủ rất thoải mái nhỉ. Nhân tiện, tên cậu ấy là gì? Dư Thời Thu? Có thể đeo một cái vòng khắc tên cổ cậu ấy. Trạm Vân Thạch biết, có rất nhiều người mang vòng cổ cho thú cưng của mình. Như vậy, hắn cũng có thể cho nhân loại của mình một cái vòng cổ.