Song Tính Thụ Bị Quái Vật Cầm Tù

Chương 5: Chém đứt

Dư Thời Thu ngồi trên tủ bát, cánh tay chống lưng, vai đặt trên trên vách tường gạch men. Trên giá phía sau mũi đao lạnh như băng dán vào cánh tay cậu, cậu nở nụ cười, tùy ý mở rộng chân, đưa tay sờ vào giữa hai chân.

Ngón tay tách ra hai mảnh môi âm, đi vào khe nhỏ kia, thô bạo vuốt ve cái âʍ ѵậŧ kia, kɧoáı ©ảʍ quen thuộc dâng lên, trong khe nhỏ trào ra dâʍ ŧᏂủy̠. Con quái vật giống như ngửi thấy mùi thịt, đuổi theo.

Dư Thời Thu ở trong lòng châm chọc trào phúng nói, cái l*иg chó kia nên để cho hắn ta tự mình ở đi.

Thân ảnh cao lớn hoàn toàn bao phủ cậu. Con quái vật vươn lưỡi ra và rà soát trong miệng cậu. Đầu lưỡi liếʍ niêm mạc trong miệng cậu, hung hăng cạo qua rêu lưỡi của cậu, thậm chí càng ngày càng dài, đi vào cổ họng cậu. Dư Thời Thu phản xạ có điều kiện nôn khan một chút, yết hầu bỗng nhiên co rút lại khiến cho quái vật kích động, đầu lưỡi kia thọc vào rút ra trong cổ họng giống như dươиɠ ѵậŧ.

Thịt huyệt cũng bị cắm vào hai ngón tay. Ngón tay thon dài có thể dễ dàng cắm vào điểm nhạy cảm bên trong. Hai ngón tay kia dùng sức lực không phải người giật giật trong thịt huyệt, ngón cái hung hăng đυ.ng vào âʍ ѵậŧ. Huyệt thịt mở ra, âʍ ѵậŧ cũng sưng lên.

Dư Thời Thu nhỏ giọng thở dốc, tay trái cầm đao phía sau, suy nghĩ đủ thứ, quái vật cũng sẽ đi xem phim heo sao, trình độ làʍ t̠ìиɦ của nó đột nhiên tăng vọt.

Mũi đao lóe lên ánh sáng chói mắt, nó đặt ở bên cổ người đàn ông, gặp phải chút lực cản, dừng lại một chút, cắt lớp da kia giống như cắt da mặt. Tiếp tục trượt, trơn trượt như cắt đậu phụ, toàn bộ cổ của người đàn ông đã bị cắt. Đầu hắn ta không có rơi xuống, chỉ là có từng đợt từng đợt sương mù màu đen từ chỗ vết thương tràn ra. Chỉ chốc lát sau, vết nứt này đã khép lại.

Dư Thời Thu đâm một đao vào giữa mày của hắn ta, quấy loạn một chút, lại đâm ngực bụng của hắn ta gần như thành cái rỗ. Không hề có tác dụng, bên trong thân thể hắn ta tràn ngập hơi nước, đao rút ra, còn phủ một tầng nước màu đen.

Trạm Vân Thạch sờ sờ tóc nhân loại, dung túng cậu đánh đấm lung tung, cho đến khi thanh đao kia đi xuống phía dưới.

Dư Thời Thu nhìn côn ŧᏂịŧ chống ở miệng huyệt của cậu, giống như một con giòi trắng lớn dài. Cậu giơ đao lên, băm nó thành mấy đoạn, khoái ý nhìn khối thịt rơi trên mặt đất nhúc nhích, cuối cùng hóa thành một bãi nước đen nhỏ.

Trạm Vân Thạch túm tóc con người, da đầu đau đớn muốn bị xé ra khiến Dư Thời Thu không thể không ngẩng đầu lên. Tròng mắt quái vật đột nhiên nhảy lên thình thịch, giống như muốn nhảy ra. Cuối cùng màu xanh đậm đến đen nuốt lấy toàn bộ đôi mắt, trong lỗ đen dưới thân bất ngờ mọc ra một xúc tu màu đen dài.

Thân thể Dư Thời Thu theo bản năng run rẩy, thứ nửa người nửa xúc tu trước mắt khuấy động tầm mắt cậu, khiến cho cậu sinh ra cảm giác choáng váng.

Xúc tu kia kéo dài vô hạn, nó to bằng cánh tay người lớn, đáy bóng loáng bằng phẳng, đầu hơn hai mươi cm, rậm rạp dày đặc. Khoảng trống giữa các ống hút được bao phủ bởi các hạt nhỏ nhô ra, thoạt nhìn giống như là làn da dị biến biến dạng mọc đầy ánh mắt mấp máy, còn phun ra dịch dính dính.

Cổ tay Dư Thời Thu đau nhức, mất tự nhiên vặn vẹo, đao "cạch" một tiếng rơi xuống đất.

Xúc tu màu đen quấn quanh thân thể trắng nõn, từng vòng từng vòng siết chặt. Làn da bị bò qua cảm thấy ngứa ngáy ướt lạnh, xúc tu quấn chặt ngực, núʍ ѵú chìm sâu vào trong ống hút, bơi lội theo xúc kéo kéo, hút đến nhũ châu sưng đỏ thon dài, bầu vυ' xung quanh đều nổi lên, nâng lên độ cong tròn trịa.

Dư Thời Thu ngửa đầu, tinh tế hít vào, ngực bị hút đến vừa đau vừa sảng khoái, làn da trần trụi dính ướt, không phân biệt được là mồ hôi của cậu, hay là chất nhầy xúc tu phun ra. Đôi môi khẽ phả ra hơi thở nóng bỏng, xúc tu lớn lập tức nhét vào miệng cậu.

"Uh.... Uh! ...... A a a a a a....”

Cậu rêи ɾỉ như tắt thở, khoang miệng bị lấp đầy, không thể chen vào một tia không khí, khóe miệng bị xé rách, tơ máu giống như sợi chỉ đỏ, bò hai bên má cậu. Ống hút bám sát niêm mạc trong khoang miệng, khuấy động, bắt đầu xâm chiếm sâu hơn trong yết hầu nóng. Mùi máu tươi tràn ngập trong cổ họng, xúc tu phát hiện mình không cách nào chen vào, mới dừng lại, đẩy tất cả nước bọt và máu tươi bên trong.

Đau đớn như dao trong cổ họng, tràn ngập mùi tanh buồn nôn. Tuy nhiên, dần dần, hương vị mặn tanh tiêu tan, thay vào đó là một mùi thơm kỳ lạ. Cảm giác đau dường như biến mất, miệng ngứa như có một con bọ nhỏ đang bò. Mùi vị bay bay quanh quẩn quanh cậu, càng ngày càng nặng, nồng đậm như thấm vào làn da của cậu. Trên mặt cậu ửng đỏ, mơ hồ nhìn quái vật dưới thân, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ lên xúc tu gập ghềnh kia.

Hai mảnh môi âʍ ɦộ bị kéo ra. Lật ra toàn bộ thịt mềm đỏ ướt bên trong, bị ngón cái đóng đinh, năm ngón tay lún sâu vào thịt mềm mại, ngay cả hai đùi cũng không thể khép lại, bắp chân lắc lư giữa không trung.

Đầu lưỡi từ bên dưới miệng huyệt, đến âʍ ѵậŧ bại lộ phía trên, liếʍ mạnh. Nước ngọt ngào đều bị Trạm Vân Thạch nuốt vào trong bụng, hắn mê muội ngửi ngửi, đầu lưỡi liếʍ mở miệng huyệt, liếʍ đến mức âʍ ѵậŧ sưng to, thịt mềm lật ra ngoài, phun nước bọt không ngừng.

Dư Thời Thu bị liếʍ đến mức liên tục lắc đầu, nửa người trên vặn vẹo tay bị xúc tu siết chặt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ xúc tu màu đen, giống như rắn bơi lên da cậu, càng co lại càng chặt, để lại vết siết đỏ tím. Bắp chân căng thẳng, đá vào vai Trạm Vân Thạch.