Dư Thời Thu trôi nổi trong bóng tối vô tận. Ở chỗ này, tĩnh mịch, chỉ có một vật sống là cậu, thanh âm duy nhất có lẽ hô hấp của cậu và nhịp tim thình thịch. Cậu nhắm mắt lại, cuộn tròn cơ thể của mình, giống như một thai nhi ẩn trong bụng ấm áp của mẹ mình. Đột nhiên, cả thế giới bị bóp méo. Có một bàn tay thô bạo, cùng với cơ thể nó, bóp nghẹt, đảo ngược, xé rách tất cả mọi thứ.
Cậu cảm giác được thân thể của mình bị bó thành một cục, giống như là áp súc vào trong một cái pháo hoa. "Bùm" một tiếng, bộ não màu vàng trắng đẫm máu, ruột múa như rắn, trái tim phun máu tươi lung tung như ấm đun nước... Còn có một đóa hoa ăn thịt người màu trắng hồng, bay đầy trời giống như dải ruy băng, giống một trận pháo hoa long trọng.
Cậu ngoài ý muốn không cảm giác được đau đớn, xuyên qua một con ngươi chuyển động, cùng tất cả mọi thứ giống như tro tàn, im lặng rơi xuống, rơi xuống, rơi xuống.
Cảm giác mất trọng lượng ập đến. Dư Thời Thu chợt mở mắt ra, thân thể bắn lên trên. Một tiếng nổ lớn, đầu đập mạnh lên nóc tủ. Cậu thở hổn hển, tủ bát nhỏ hẹp hít thở không thông.
Nữ huyệt sưng đau như lửa đốt kéo cậu trở lại hiện thực. Cậu hơi hoạt động tay chân đau nhức, nâng thân trên lên, nín thở, thông qua lỗ nhỏ trên cửa tủ nhìn ra ngoài.
Đối diện một con mắt màu xanh chuyển động.
Con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu, giống như con người bám vào cái l*иg nhìn con chuột nhỏ bên trong.
Theo bản năng, cậu rút lui vào tủ.
Rất nhiều ánh sáng xuyên qua thân ảnh cao lớn kia, chiếu xuống, Dư Thời Thu bị chiếu đến hai mắt đỏ tươi, nước mắt sinh lý từ gương mặt lăn xuống.
Trạm Vân Thạch đợi một hồi, phát hiện nhân loại của hắn chết cứng trong tủ, yên lặng rơi nước mắt, hình như là sợ hãi. Nhân đạo "chậc" một tiếng, giữ lấy thân thể cậu, không để ý tay chân cậu đá lung tung, trực tiếp kéo cậu từ trong tủ ra, trói ở trên ghế ăn tràn đầy ánh mặt trời. Hắn cười rộ lên, nhân loại này vui vẻ nhảy nhót, đúng là có sức sống.
Dư Thời Thu lại bị đám sương đen kia trói lại. Cậu không kiềm chế được nhớ tới bộ dáng ngày hôm qua mình bị quái vật này đè ép dưới thân không thể động đậy, tàn bạo bạo ngược. Đốt cháy trong nữ huyệt, đốt xuyên qua dạ dày của cậu, theo thực quản trượt, khiến cho cậu ghê tởm thống khổ muốn nôn.
Bên cạnh chính là một cửa sổ sát đất thật lớn, chỉ cần có người tùy tiện liếc nhìn bên trong, là có thể nhìn thấy toàn thân cậu trần trụi, dạng rộng chân, lộ ra môi sưng đỏ ở giữa, còn dính tơ máu và tϊиɧ ɖϊ©h͙. Giống như một đồ dâʍ đãиɠ đê tiện, ai cũng có thể chơi.
Bàn ăn trước mặt, hôm qua cậu vẫn còn bị hãʍ Ꮒϊếp tàn bạo trên đó, hôm nay có sữa và bánh sandwich. Con quái vật ngồi đối diện với cậu, với bộ dạng không được phép không ăn.
Cậu đè nén chán ghét trong lòng, vặn vẹo hai tay bị trói lại, tỏ vẻ mình không có cách nào ăn.
Trạm Vân Thạch thấy cậu cuối cùng cũng an tĩnh lại, buông sương đen ra, yên lặng nhìn cậu ăn cái gì. Đây là lần đầu tiên Trạm Vân Thạch cùng nhân loại thân cận ngồi trên cùng một bàn ăn như vậy, hắn quan sát không chớp mắt.
Dư Thời Thu gần như ép mình nuốt đồ ăn xuống, cậu nén cảm giác ghê tởm nuốt từng chút từng chút, tận lực duy trì một biểu cảm bình thản: "Tôi là Dư Thời Thu. Anh là ai?”
"Trạm Vân Thạch."
"Bây giờ anh thả tôi rời đi, tôi sẽ không nói gì cả, coi như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra." Cậu nhẹ nhàng đè lại tay phải run rẩy của mình, ở đáy lòng cười lạnh, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được biện pháp gϊếŧ quái vật không phải người như mày.
Tiếng nói lẩm bẩm của nhân loại trở nên mơ hồ. Cổ Trạm Vân hơi ngửa ra sau, ánh mắt híp lại thành một đường hẹp, khẽ lộ ra ánh sáng, tùy ý những cảm xúc âm u quay cuồng bay vào thân thể của mình. Hắn liếʍ liếʍ môi, bóp cổ Dư Thời Thu hướng về bàn ăn, ly nước và đĩa vỡ vụn trên mặt đất.
Hắn nhìn xuống Dư Thời Thu, giống như ác mộng lặp lại, lẩm bẩm nói: "Tôi vẫn chưa ăn no.”
Trạm Vân Thạch không muốn nhìn thấy nhân loại chảy nhiều máu như vậy nữa. Sương đen cuốn lấy hai chân Dư Thời Thu kéo mạnh về hai bên, khiến thắt lưng cậu lơ lửng trên không, nửa người trên vô dụng vặn vẹo.
Đóa hoa màu hồng đã được đưa đến trước mặt Trạm Vân Thạch. Ngoài cùng, môi âʍ ɦộ lớn sưng đỏ không chịu nổi, dính tinh và vết máu đông lại. Trạm Vân Thạch dùng lòng bàn tay bọc hai miếng thịt mềm, chà sát trước sau. Thịt mềm giống như bột, lắc lư trong lòng bàn tay anh. Tinh và vết máu khô, trộn lẫn chất nhầy chảy ra, hóa thành một đống dịch đυ.c, theo môi âʍ ɦộ rơi xuống.
Chất lỏng nóng ẩm càng chảy càng nhiều, hai ngón tay trong lúc lay động trượt vào kẽ thịt, vừa vặn kẹp chặt âʍ ѵậŧ mềm mại kia.
Dư Thời Thu cắn môi dưới chảy máu, vẫn phát ra tiếng rêи ɾỉ. Chơi đùa như vậy, cậu càng hy vọng con quái vật này sẽ đυ. thẳng vào hơn. Cậu tình nguyện đau đớn chết đi, cũng không chịu thừa nhận loại kɧoáı ©ảʍ dơ bẩn này.