Răng Dư Thời Thu va chạm lên xuống giống như bị lạnh, toàn thân cậu lạnh lẽo, run rẩy muốn chạy trốn. Nhưng thân thể bị định lại, ánh mắt nhất định phải có được từ kẻ săn gϊếŧ đến từ thượng vị giả, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu lông tơ đứng thẳng, thân thể cứng đờ như chết.
Cậu hoảng hốt, giống như xuất hiện ảo giác, liếc mắt một cái cuối cùng trước khi hôn mê, nhìn thấy sương đen cuồn cuộn lăn qua lăn lại.
Trạm Vân Thạch nhìn chàng trai trẻ tuổi được hắn đặt ngang trên bàn ăn. Chiều cao tiêu chuẩn của nam giới, vóc dáng gầy gò, làn da rất nhợt nhạt và trông kém khỏe mạnh.
Nhân loại này đi theo hắn một tháng, trên người tản ra ác ý dày đặc, vô cùng ngon miệng, khiến cho hắn nhịn không được muốn động thủ. Bên trong luồng ác ý này, còn bao hàm một loại hận ý sâu sắc đối với hắn. Điều này ngược lại rất hiếm thấy, dù sao theo hắn quan sát, bộ dạng này của hắn vô cùng được người ta thích.
Sương đen chậm rãi bao vây nhân loại này, Trạm Vân Thạch quyết định chậm rãi tra tấn cậu, khi bộc phát ra hương vị ngon nhất sẽ nuốt trọn cậu.
Khi sương đen đυ.ng phải một chỗ nào đó trên thân thể cậu, người đang hôn mê vậy mà vô thức giãy dụa. Mùi hương kia phập phồng từng trận, khiến Trạm Vân Thạch cởi sạch quần áo của cậu, dùng ngón tay sờ lên.
Hạ thân của chàng trai bóng loáng trắng trẻo, không có một sợi lông cơ thể. Dươиɠ ѵậŧ dài thanh tú, phía dưới không có tinh hoàn, ngược lại mọc ra một nữ huyệt không nên có. Môi âʍ ɦộ đầy đặn bao bọc kín mít huyệt khẩu, chỉ để lại một khe hở hẹp hẹp, giống như đang mời gọi người ta tìm hiểu đến tột cùng.
Trạm Vân Thạch dùng sức nhéo nhéo hai miếng thịt mềm kia, ngón tay theo khe hở trượt vào, sờ được một viên âʍ ѵậŧ mềm mại. Chưa cọ mấy cái, hạt đậu mềm kia đã cứng lên, chỗ sâu trong kẽ thịt phun ra chất lỏng dính dính. Bên trong ấm áp và ẩm ướt, là một cảm giác rất mới lạ.
Trạm Vân Thạch rút ngón tay ra, chất nhầy kéo thành sợi tơ, từ khe hở trượt xuống, dính ướt môi âʍ ɦộ trắng như tuyết, dưới ánh sáng lóe lên ánh sáng.
Dư Thời Thu cau chặt mày, lung lay tứ chi, giãy dụa muốn tỉnh lại.
Trạm Vân Thạch cảm thụ được mùi vị càng ngày càng sợ hãi và phẫn nộ trong không khí, nhìn ngón tay mang theo dịch ướt, như có điều suy nghĩ, có lẽ hắn có thể đổi cách ăn.
Hắn khóa chân tay nhân loại trong sương mù đen và siết chặt nhân loại trên bàn. Sau khi xác định đã trói chặt, hắn nhìn xuống, chờ nhân loại này chậm rãi tỉnh lại.
Dư Thời Thu mở mắt ra, theo phản xạ có điều kiện động tay động chân một chút, phát hiện không thể nhúc nhích. Toàn thân trần trụi, hai chân mở rộng, miệng nữ huyệt kia cũng bị lộ ra. Đầu óc Dư Thời Thu trống rỗng, dồn dập thở dốc, tầm mắt chậm rãi di chuyển, dời về phía người đàn ông cao lớn kia.
Hắn ta cao chừng một mét chín, thân thể cao gầy cường tráng, giống như một ngọn núi đè ở trước mặt cậu.
Dư Thời Thu hoảng sợ nhìn người đàn ông kia lấy dươиɠ ѵậŧ gần như to bằng cánh tay hắn ta, đẩy hai miếng môi thịt của cậu ra, theo tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng thê lương của cậu, đâm dươиɠ ѵậŧ vào trong nữ huyệt của cậu.
"A a a a a a a a a!"
Trong âʍ đa͙σ nhỏ hẹp giống như có một thanh sắt nóng cứng đang khuấy đảo, muốn đâm thủng động thịt của cậu, khuấy nát nội tạng của cậu, dùng cây hình cụ này đóng đinh cậu. Trong hoa huyệt xé rách, máu phun ra, chảy xuống theo đùi tuyết trắng, nhỏ giọt giữa hai chân hội tụ thành một vũng máu.
Trạm Vân Thạch say sưa hút lấy cảm xúc thống khổ dày đặc trong phòng. Với máu bôi trơn, âʍ đa͙σ không còn chặt đến mức không đút vào được. Hạ thân dùng sức, thô bạo va chạm vào cái miệng nhỏ đóng chặt bên trong. Dư Thời Thu thét chói tai, cửa tử ©υиɠ đóng chặt bị đυ.ng đến đau nhức, khiến cậu hoài nghi hạ thân của mình đã hoàn toàn bị đâm nát, máu thịt lẫn lộn. Cậu khóc đến chết ngất, tử ©υиɠ như có một cái búa, đập nát thành thịt.
Cả dươиɠ ѵậŧ đều bị nhét vào huyệt thịt nóng ẩm, Trạm Vân Thạch thoải mái thở dài một hơi.
Ngực Dư Thời Thu phập phồng kịch liệt, đau đến không thể hô hấp. Cậu khóc đỏ mắt, nước mắt chảy dài, điên cuồng giãy giụa cơ thể, muốn thoát khỏi hình phạt này. Cậu càng giãy dụa, sương đen sẽ áp càng chặt, gần như khiến cho cậu hít thở không thông.
Cây hình cụ không ngừng đâm thủng thân thể cậu, nhanh chóng đấm vào âʍ đa͙σ và tử ©υиɠ của cậu. Ý thức của cậu trở nên mơ hồ, đau đớn dường như đã rời khỏi cậu. Sương đen đã buông thân thể cậu ra, cậu cũng không giãy dụa nữa. Chỉ là theo hành động Trạm Vân Thạch, ngẫu nhiên co rút thân thể.
Nỗi sợ hãi và đau đớn trong phòng, cảm xúc tràn ngập hận thù mãnh liệt theo con người chết ngất, dần dần tan đi. Vô luận Trạm Vân Thạch mạnh mẽ cắm vào thân thể cậu như thế nào, cậu cũng không có phản ứng. Dươиɠ ѵậŧ tăng tốc trong hang thịt nóng ẩm, qua loa bắn ra.
Trạm Vân Thạch nhìn nhân loại hôn mê, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra từ hạ thân cậu, nhíu mày, nhân loại này rất hợp khẩu vị của hắn, hắn còn muốn ăn thêm vài bữa nữa.
Vì vậy cơ thể của hắn vươn ra một xúc tu. Xúc tu bị cuốn thành một cục, đút vào miệng con người.
Sắc mặt tái nhợt của Dư Thời Thu trở nên hồng nhuận, Trạm Vân Thạch yên tâm. Hắn nhìn quanh bốn phía, nghĩ nên đem phần thức ăn này đặt ở đâu. Về mặt lý thuyết nên được đặt trong tủ lạnh, nhưng trừ khi con người này được cắt thành từng mảnh, nó chắc chắn sẽ không được đặt xuống. Hơn nữa, hắn hoài nghi nhân loại này sẽ bị đông lạnh đến chết, hắn cũng không hy vọng trong tủ lạnh của mình tràn ngập mùi hôi thối của thi thể.
Tầm nhìn di chuyển đến tủ bát bên dưới.
Trạm Vân Thạch gấp đùi và bắp chân của con người lại, sau đó bỏ tất cả vào tủ. Xem xét rằng các sinh vật sống cần thở, hắn cẩn thận chọc một số lỗ nhỏ trên tủ. Cuối cùng hắn chia ra một làn sương mù đen, khóa cửa tủ và đứng dậy đi vào một căn phòng khác.
Trong bể cá lớn trong suốt, ấm áp và ẩm ướt, có một bó màu đen trong suốt khổng lồ, sinh vật giống như một con sứa. Trên bề mặt của nó có những sọc màu xanh đậm phóng xạ, giống như một con mắt khổng lồ mở ra. Ánh sáng xanh ở toàn thân chuyển động mơ hồ, càng ngày càng chậm, giống như tiến vào ngủ đông. Ngoài cùng của nắp ô có xúc tu thon dài phập phồng, bên trong lay động vòi giống như sương đen mông lung.
Nó lắc lư dáng người, kéo xúc tu thon dài xinh đẹp, phập phồng theo dòng nước. Tựa như bề ngoài mộng ảo, mấy cái vòi dữ tợn lúc ẩn lúc hiện giữa sương đen, bại lộ thân phận kẻ săn mồi.