Nhìn dáng vẻ thong dong của Khương Cẩm Nguyệt, người đại diện cũng hơi an tâm.
Đạo diễn và ekip chính đều đã lên bục, bọn họ muốn khống chế tình huống trước, dời đề tài đến tuyên truyền phim.
Nhưng mà, các phóng viên ngồi dưới đều không hề có tí hứng thú nào với phim ảnh mà liên tục truy hỏi Khương Cẩm Nguyệt đâu.
Ngay cả những làn đạn trên phát sóng trực tiếp cũng đang công kích Khương Cẩm Nguyệt, chỉ khi nào cô ta xuất hiện thì tình hình mới có thể ổn định.
Người đại diện gọi điện thoại về công ty.
Khương Cẩm Nguyệt cầm microphone, mắt nhìn người xem đen nghìn nghịt, cô ta tỏ vẻ bình tĩnh bước lên sân khấu.
Các phóng viên nhìn thấy Khương Cẩm Nguyệt, ánh mắt sáng lên, lớn tiếng hỏi.
“Khương Cẩm Nguyệt! Cô thật sự không phải cô chủ nhà họ Khương sao?”
“Ở cuộc họp báo bên cạnh, Khương Tự nói cô chỉ là con gái nuôi, cô với người nhà họ Khương thật sự không có quan hệ huyết thống sao?”
“…”
Bầu không khí im lặng vài giây, Khương Cẩm Nguyệt không lập tức thừa nhận.
Khi cô ta còn học ở Học viện Điện ảnh, thành tích rất tốt, kỹ thuật diễn từng học ở trường giờ có thể lấy ra sử dụng.
Khương Cẩm Nguyệt nửa rũ mắt, tầm mắt dừng ở microphone, ánh mắt như sắp rơi lệ.
Ngay sau đó, cô ta nâng mắt lên nhìn phóng viên, giọng nói mềm nhẹ: “Phải, đúng là tôi không phải con ruột của bố mẹ Khương.”
“Từ nhỏ đến lớn, người nhà họ Khương đều đối xử rất tốt với tôi.”
“Khi tôi mười mấy tuổi, tôi mới biết mình là con gái nuôi.”
“Bắt đầu từ ngày đó, tôi đã tự nói với bản thân mình rằng mình nhất định phải cố gắng gấp bội, báo đáp họ.”
“Tôi rất biết ơn sự nuôi dưỡng của nhà họ Khương đã giúp tôi đi tới ngày hôm nay.”
Hình tượng con gái nuôi đáng thương được tạo dựng trong nháy mắt.
Kỹ thuật diễn xuất của Khương Cẩm Nguyệt rất tốt, nói chuyện như đọc lời kịch, mức độ đáng tin rất cao.
[Hu hu hu, thân thế của Cẩm Nguyệt thật bi thảm, tim tôi đau quá.]
[Xót xa cho Cẩm Nguyệt! Mami yêu con! Bé yêu đừng sợ! Mami vĩnh viễn bảo vệ con!]
[Xót xa? Fans của Khương Cẩm Nguyệt đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ người đáng thương hơn không phải Khương Tự sao?]
[Fans của cô ta hoành hành ngang ngược quen rồi, chèn ép Khương Tự là người mới thôi, để tôi tới xót lòng xót dạ cho chị gái xinh đẹp coi sao!]
Khương Cẩm Nguyệt cho rằng mình biểu diễn đủ tốt là có thể giấu trời qua biển.
Nhưng phóng viên là ai? Bọn họ là người luôn luôn có thể tìm ra đủ loại vấn đề xảo quyệt, làm người bị hỏi á khẩu không trả lời được.
Khương Cẩm Nguyệt mời một phóng viên đang giơ tay rất tích cực.
Anh ta hưng phấn cầm lấy microphone, lập tức điên cuồng đặt câu hỏi cho cô ta.
“Không phải hôm nay cô nói sẽ có khách quý thần bí sao? Vì sao bọn họ còn chưa xuất hiện?”
“Khách quý là ai? Có phải là con cháu nhà họ Lục và nhà họ Khương như lời đồn không?”
Vấn đề này khiến Khương Cẩm Nguyệt luống cuống tay chân.
Vẻ mặt hoàn mỹ mà cô ta tốn bao công sức, khổ tâm bồi đắp cuối cùng cũng xuất hiện một khe nứt.
Lúc này, Khương Cẩm Nguyệt đột nhiên nhận ra...
Rõ ràng cô ta đã mời từng người bọn họ nhưng lại không một ai tới!
Phóng viên khác cũng tiếp nối vấn đề.
“Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo đều tới cuộc họp báo của Khương Tự, cô có ý kiến gì không?”
“Đúng vậy, Lục Tư Việt có lịch làm việc ở thành phố bên cạnh, hình như cậu ấy cũng không phải khách mời thần bí.”
“…”
Các phóng viên mồm năm miệng mười, cuối cùng Khương Cẩm Nguyệt không nhịn được nữa.
Cô ta nhanh chóng nhìn người đại diện để xin giúp đỡ, người đại diện bước lên bục: “Họp báo hôm nay tới đây thôi, đừng hỏi nữa.”
Khi xuống bục, Khương Cẩm Nguyệt đã cố gắng duy trì vẻ ưu nhã.
Nhưng ở trong mắt người khác, cô ta lại như đang chạy trối chết.
***
Sau khi Khương Tự rời đi, Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo đã bị vệ sĩ bao vây, trước khi cuộc họp báo bắt đầu, bọn họ bị trông giữ ở trong một căn phòng nhỏ.