“Còn không mau đi!”
Khương Tự nhíu mày trừng mắt liếc cậu một cái, bởi vì biên độ động tác lớn của cậu, dẫn tới trên mu giày của cô cũng dính nước.
Lục Tinh Trầm há miệng thở dốc, lại ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đứng lên.
Cậu sợ La Vũ Kiệt lại giở trò nên nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ để chiến đấu, khi ra khỏi phòng vệ sinh thì cả nhà La Vũ Kiệt mới vừa được dẫn vào.
Hình ảnh kế tiếp lại có chút quỷ dị: Cô Lục và cậu hai lần lượt ngồi ở hai đầu sô pha.
Giống như… rất hài hòa.
Ánh mắt của La Vũ Kiệt lóe lên, đúng là không thể hoàn toàn tin vào lời đồn, quan hệ giữa Lục Tinh Trầm và chị dâu của nó không có kém như trong tưởng tưởng.
Gã vốn muốn bắt chẹt Lục Tinh Trầm, xem ra có thể thành công.
“Tôi là cậu của Tinh Trầm, nói thêm nữa thì chúng ta cũng coi như họ hàng…”
“Ai là họ hàng với ông?”
Khương Tự ghét bỏ nhăn mũi lại.
Thấy La Vũ Kiệt còn muốn tiến tới để lôi kéo làm quen, cánh tay Khương Tự nháy mắt nổi da gà.
“Ai cho phép ông bước tới đây? Trước khi vào vệ sĩ không nói với ông sao? Muốn nói chuyện với tôi thì đều phải đứng sau vạch màu vàng.”
La Vũ Kiệt vươn tay cứng ở giữa không trung, gã ngơ ngác nhìn lướt qua dưới chân mình.
Sàn nhà trơn bóng phát sáng, đừng nói vạch ngăn màu vàng, ngay cả sợi tóc cũng chẳng tìm thấy.
La Vũ Kiệt lập tức nâng cao cảnh giác, cô Lục này giống hệt trong lời đồn, tính tình kiêu ngạo hẹp hòi, nhìn dáng vẻ còn không dễ lừa gạt.
“Cô chủ Lục nói đùa, ở đây nào có vạch màu vàng?”
Khương Tự ngửa đầu: “Không phải ở trước chân của ông sao?”
“Cậu nói có phải không?”
Thậm chí Khương Tự còn quay đầu hỏi Lục Tinh Trầm.
Lục Tinh Trầm im lặng vài giây, vậy mà lại phối hợp gật đầu.
“Xem đi, tôi nói có là có.” Khương Tự đắc ý nhìn La Vũ Kiệt, gọi một tiếng, “Quản gia Trịnh.”
Quản gia Trịnh đứng một bên đã sớm nghiền ngẫm suy nghĩ của chủ nhân, tức tốc sai người vạch ra một đường ngăn cách giữa phòng khách và huyền quan, cưỡng chế “dời” cả nhà La Vũ Kiệt đi ra ngoài.
“Thưa cô chủ, vạch ngăn đã có.”
La Vũ Kiệt nhớ tới mục đích của mình, miễn cưỡng cười vui, bắt đầu bán thảm.
“Chúng tôi vốn không muốn tới, nhưng Tinh Trầm cũng là con cháu của nhà họ La chúng tôi, mọi người đều nhớ thằng bé, muốn đón cháu nó đến nhà họ La ở.”
“Chỉ là hy vọng trước khi Tinh Trầm tới nhà họ La thì ít nhiều cũng phải trang hoàng lại nhà cửa chút, muốn cháu nó sống thoải mái hơn.”
Khương Tư biết rất rõ ý đồ La Vũ Kiệt tới đây nhưng lại ra vẻ không biết.
“Cho nên?”
Cuối cùng La Vũ Kiệt cũng nói đến vấn đề chính.
“Chỉ là điều kiện nhà tôi kém nhà họ Lục quá nhiều, kinh tế eo hẹp quá.”
Khương Tự nghiêng đầu: “Vậy sao trước kia không làm?”
La Vũ Kiệt tạm dừng vài giây: “Bởi vì công việc của chúng tôi rất bận…”
“Nhưng tôi nhớ mấy năm gần đây, hình như gia đình các người không có công việc đứng đắn nha.”
“À, tôi nhớ ra rồi.”
Khương Tự bừng tỉnh, chỉ vào La Vũ Kiệt.
“Năm kia, con gái ông mời bạn học du lịch nước ngoài.”
“Năm trước, vợ ông mua 3 cái túi xách Hermes.”
“Mà ông, nửa năm trước ở sòng bạc Las Vegas, thua ít nhất 5 triệu.”
“Công việc rất bận nha.”
Khương Tự trào phúng không chút nể mặt.
La Vũ Kiệt càng nghe càng chột dạ, nuốt nuốt nước miếng.
Cô Lục mới gả vào nhà họ Lục 3 tháng, sao lại biết rõ chuyện mấy năm trước?
La Vũ Kiệt căng da đầu, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.
“Không biết cô Lục nghe lời đồn này từ đâu nhưng chúng tôi vẫn luôn sống rất thanh bần, hơn nữa trước khi qua đời, ông cụ Lục có để lại quy củ cho con cháu…”
Lời chỉ nói một nửa, muốn dùng ông cụ Lục tới đàn áp Khương Tự.
Khương Tự đột nhiên cười khúc khích.
“Từ từ, tôi đúng là có đồ muốn cho các người.”
La Vũ Kiệt ngẩn ra, gã cho rằng chuyện còn có đường cứu vãn.