Khương Tự nhỏ giọng phân phó quản gia mấy câu.
Quản gia Trịnh giật mình, cầm lấy điện thoại đứng sang một bên, hình như đang truyền đạt mệnh lệnh gì đó.
Trong thời gian chờ đợi.
Con gái của La Vũ Kiệt là La Niệm Đệ cũng không an phận, đôi mắt di chuyển láo liên, những thứ được trang trí trong biệt thự sang trọng làm cô ta bộc lộ sự tham lam.
La Niệm Đệ nghĩ mình cũng xem như là chị họ của Lục Tinh Trầm, đương nhiên sẽ có cơ hội.
Trong vài phút ngắn ngủi, La Niệm Đệ đã nghĩ xong mình sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của nơi này như nào, ngay cả con cái sau này của mình ở gian phòng nào cũng quyết định xong.
Cô ta không hề bị ảnh hưởng khi vừa rồi bị vạch trần, còn đánh bạo nhìn Khương Tự.
“Chị dâu, em có thể cùng em trai Tinh Trầm sống ở đây không?”
Lục Tinh Trầm theo bản năng thể hiện sự bất mãn, chị ta gọi ai là chị dâu!
Khương Tự chẳng thèm nâng mí mắt: “Tôi không thiếu người.”
La Niệm Đệ cười cười: “Nơi này có rất nhiều phòng, tùy tiện cho em một gian là được.”
Khương Tự liếc La Niệm Đệ một cái, cổ quái cười khẽ, sau đó gọi quản gia tới.
“Đầu bếp còn bao nhiêu vị trí? Người chăm sóc móng, người vệ sinh, người mát xa còn thiếu không? Công việc làm vườn thì sao, thiếu người không?”
La Niệm Đệ sửng sốt, có phải cô Lục hiểu sai ý của cô ta không?
Cô ta đâu phải tới để làm mấy công việc đó.
Quản gia nghiêm trang trả lời: “Thưa cô chủ, những vị trí khác đều đã đủ người, đầu bếp thì còn một chỗ trống.”
“Nhưng đầu bếp của nhà họ Lục từ trước tới nay đều cần sàng lọc rất khắt khe, ít nhất phải từng nhận bằng khen, có danh hiệu đầu bếp cao cấp…”
Nói cách khác, La Niệm Đệ tới đây làm người hầu cũng chẳng đủ tư cách.
Khương Tự cười tủm tỉm nhìn La Niệm Đệ, ngữ điệu vừa mềm mại vừa ngang ngược.
“Nghe hiểu chưa? Người phục vụ cho tôi đã đủ quân số rồi.”
Lục Tinh Trầm suýt bật cười thành tiếng, cậu hoàn toàn không ngờ tới.
Bản lĩnh nói tức chết người của Khương Tự dùng với người khác hóa ra rất không tồi.
Lúc này, người hầu mang một chồng giấy tới, đánh vỡ sự xấu hổ của người nhà họ La.
Khương Tự nhìn tờ đơn trên tay mình, đột nhiên mở miệng hỏi: “La Tư Lăng là em gái của ông phải không?”
La Vũ Kiệt không rõ nguyên do: “Đương nhiên.”
La Tư Lăng là mẹ của Lục Tinh Trầm, 8 năm trước đã qua đời.
“Vậy ông thanh toán phí chữa bệnh lúc trước của bà ấy đi. Dựa theo tờ đơn chữa bệnh này thì ông cần chi trả 305 vạn phí dụng cho La Tư Lăng.”
“Dù sao La Tư Lăng cũng là con gái nuôi trên danh nghĩa của nhà họ La nên tiền này không nên chỉ mình bà ấy trả, tôi làm chủ chia đều cho hai bên, lại bớt số lẻ cho tròn.”
“Ông trả 300 vạn là được.”
Lục Tinh Trầm ngạc nhiên, sao cậu ta lại nghe không hiểu gì vậy? Mẹ cậu ta chỉ là con gái nuôi của nhà họ La?
Thì ra cậu ta với nhà họ La không có quan hệ gì hết.
La Vũ Kiệt đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, sao cô Lục lại biết rõ chuyện cũ năm xưa thế?
Hơn nữa, có phải cô Lục có vấn đề về tính toán không? Đây mà là chia đều tiền cái gì, rõ ràng muốn hố gã.
Không đòi tiền được, ở lại còn phải cho không, La Vũ Kiệt đưa mắt ra hiệu với vợ và con gái, lập tức chạy ra cửa.
Nhà chính cách cổng lớn rất xa, La Vũ Kiệt vừa mới chạy ra đã bắt đầu thống hận gia nghiệp lớn của nhà họ Lục.
Mà chuyện này, chỉ trong chốc lát đã truyền khắp trong nhóm người làm ở nhà họ Lục.
Hôm nay có một người tới muốn cướp công việc của bọn họ.
Công việc tốt như này, cô chủ tốt như này biết đi đâu tìm?
Vì thế, trên dưới nhà họ Lục cùng chung kẻ địch, vừa khéo tóm gọm La Vũ Kiệt có ý đồ chạy trốn.
1 phút sau.
Trên tay quản gia Trịnh nhiều thêm một tờ giấy.
“Thưa cô chủ, đây là nhà họ La nợ, chữ do La Vũ Kiệt viết.” Thái độ của quản gia Trịnh càng thêm cung kính, đưa cho cô bằng cả hai tay.