Edit: Mây
Lục Trường Xuyên trong lòng cảm thấy khó hiểu, bĩu môi nhỏ giọng: “Tớ không bị điếc, cậu quát lớn như vậy làm gì?”
Tuy anh lẩm bẩm nhưng âm thanh không nhỏ, mọi người đều nghe thấy, thân thể Cố Tích Tích lại lắc lư, như sắp lung lay ngã xuống, trông đáng thương vô cùng.
Cố Đường Đường trợn mắt cạn lời, cô nghi ngờ ánh mắt của Trần Dã chắc chắn là bị lấp đầy một cân xi măng nên mù rồi, chứ không tại sao hắn lại yêu thích cái loại người như vây?
Lục Trường Xuyên cũng không nói nên lời, anh em tốt nhìn anh như nhìn tên sát nhân, anh chỉ đang nói sự thật thôi mà, thì sao chứ? Trọng sắc khinh bạn...
“Này, đừng khóc nữa. Rõ ràng là tự cô ngã xuống, còn khiến Đường Đường bị mắng, Đường Đường còn chưa khóc, cô khóc cái gì!”
Lục Trường Xuyên đau lòng muốn chết, anh thấy uỷ khuất thay Đường Đường, cô không làm gì cũng bị mắng, giờ còn chưa được xin lỗi.
Cố Đường Đường lập tức thẳng lưng, cằm ngẩng cao, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, còn nhìn Lục Trường Xuyên đầy vẻ tán thưởng.
Quả nhiên, anh đúng là nam nhân tuyệt thế vô song, ánh mắt nhìn người tốt hơn nam chính gấp một vạn lần.
Mặt Lục Trường Xuyên tiếp tục đỏ hơn, tim đập thình thịch, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất vui, chưa bao giờ anh cảm thấy vui như vậy.
Sắc mặt Thẩm Tiêu Vân rất khó coi, cậu vừa tức vừa áy náy, tức giận vì Cố Tích Tích lại gây chuyện, áy náy vì đã hiểu lầm Cố Đường Đường, cậu trừng mắt nhìn Cố Tích Tích, bước tới trước mặt Cố Đường Đường, chân thành nói: “Thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô!”
Cậu sai, không rõ chuyện gì đang xảy ra đã đổ lỗi cho người ta, nên xin lỗi.
Cố Đường Đường sửng sốt ngoài ý muốn, cô vốn tưởng rằng người nhà họ Thẩm đều chẳng rõ thị phi, nhưng không ngờ vẫn có một người đầu óc tỉnh táo.
"Sau này cậu tự quản em gái mình cho chặt vào, chỉ cần như vậy là được rồi!"
Giọng điệu Cố Đường Đường không được tốt lắm, Thẩm Tiêu Vân cho cô ấn tượng không tệ, nhưng cô không muốn có quan hệ dính líu đến cái nhà này, huống chi Thẩm gia vẫn còn ngôi sao chổi Cố Tích Tích.
Sắc mặt Thẩm Hiểu Vân hơi thay đổi, cậu gật đầu nói: "Tôi sẽ tự kiểm điểm."
Cố Đường Đường nói không sai, em gái cậu đúng là rất thích lo chuyện bao đồng, lần này trong nhà xảy ra chuyện cũng là do em gái cậu gây ra, hại cha mẹ Thẩm bị đưa đi nông trường cải tạo lao động, anh em cậu chỉ có thể tránh về nông thôn ăn nhờ ở đậu. (Edit: Báo con Cố Tích Tích)
Nghĩ đến đây, Thẩm Tiêu Vân càng tức giận hơn, sắc mặt u ám kéo Cố Tích Tích đi: "Đi thôi!"
"Anh ơi, anh kéo em đau!"
Cố Tây Hi không khỏi kêu lên vì đau, cổ tay gầy nhỏ của cô hiện lên vết hằn đỏ, cô ta cảm thấy rất uỷ khuất, rõ ràng bản thân đâu có làm sai chuyện gì, sao anh trai lại đối xử như vậy?
Từ sau khi ở nhà xảy ra chuyện, anh trai luôn lạnh lùng với cô, bây giờ lại vì lời nói của Cố Đường Đường mà đối xử với cô tàn nhẫn như vậy, Cố Tích Tich không khỏi đau lòng, nước mắt tuôn rơi như chuỗi hạt cườm vỡ.
Thẩm Tiêu Vân thấy thế thì càng bực bội, dù sao cậu vẫn còn là một thanh niên chưa trải sự đời, không nhịn được quát: “Ngoài phiền phức với khóc lóc ra em còn làm được cái gì nữa? Cha mẹ là do em hại đấy, còn chưa tỉnh táo ra? Không lẽ em muốn làm cho tan nhà nát cửa mới hài lòng à?!”
“Em không phải, anh trai, em không có...không phải do em làm.....”
Cố Tích Tích bị dọa sợ, không khỏi nức nở, dùng sức lắc đầu, cô không hề hại cha mẹ, cô cũng không phải người ra lệnh cha mẹ đi nông trường, anh trai vì sao muốn mắng cô?
“Đi!”
Thẩm Tiêu Vân kéo Cố Tích Tích xuống núi, đầu cậu đau quá, không muốn nói lý nữa, từ nhỏ cậu và em gái đã bị chia cắt, người khác nói bọn họ là song sinh, nhất định có mối thần giao cách cảm, quan hệ anh trai em gái khẳng định rất tốt.
Nhưng hoàn toàn ngược lại, cậu và em gái chưa bao giờ hòa hợp với nhau, họ có ngoại hình, sở thích và tính cách hoàn toàn khác nhau, khi đứng cạnh nhau, họ giống như người qua đường, không ai có thể nghĩ rằng họ là anh em sinh đôi.
“Anh, anh……”
Cố Tích Tích muốn giãy dụa, nhưng sức lực Thẩm Tiêu Vân rất khoẻ, cậu kéo theo cô ta một đường xuống núi, rất nhanh liền biến mất.
Trần Dã sắc mặt âm trầm, mấy lần hắn muốn lao tới ngăn cản thanh niên bồng bột này, sao có thể kéo em gái mình một cách thô lỗ như vậy?
Nhưng hắn chỉ là người qua đường, không có tư cách hay địa vị can thiệp vào chuyện anh em của người ta, Trần Dã nhìn Cố Đường Đường, trong lòng cảm thấy rất bất mãn, chuyện lần này tất cả đều là do cô ta làm ra.
Vốn dĩ mọi chuyện đều ổn, nhưng người phụ nữ này lại châm ngòi ly gián, khiến cậu anh thẹn quá hoá giận, quay ra trút giận lên em gái mình.
Cô ấy là Cố Tích Tích, cái tên nghe thật hay.
Trần Dã cười nhếch môi, nhưng rất nhanh đã thu lại, nhìn Lục Trường Xuyên và Cố Đường Đường đang trò chuyện vui vẻ, hắn cau mày, đi tới cố ý nói: “Trường Xuyên, tiếp tục lên núi, chúng ta vẫn chưa bắt được con lợn rừng đó đâu.” ."
“Được rồi, chắc chắn tớ có thể bắn trúng nó!”
Lục Trường Xuyên cười vang, anh nhìn Cố Đường Đường nói: “Tôi muốn lên núi, em cũng mau về nhà đi, trên núi có lợn rừng.”
“Ừ, tôi đi nhặt củi một lúc nữa rồi về, anh chú ý cẩn thận.”
Cố Đường Đường nở nụ cười xinh đẹp, Lục Trường Xuyên ngây người, tim lại đập mạnh bùm bụp, đầu có chút say sưa, anh vội vàng quay đầu đi, giả vờ bình tĩnh.
Anh vừa đi được vài bước, lại quay người, lấy một con thỏ rừng từ trong tay của đồng bọn bỏ vào sọt của Cố Đường Đường, cười tươi nói: “Con thỏ tôi bắt được, cho em!”
Cô ấy tương lai chính là mẹ của các con anh, phải chăm sóc thật tốt.
Cố Đường Đường sửng sốt, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, cô cũng không khách sáo chút nào, hào phóng nhận lấy, đôi mắt chớp chớp khoa trương nói: “Anh đỉnh thật, ở trong thôn của tôi cũng chưa có ai săn bắt lợi hại được như anh.”
“Đâu có. Là do tôi may mắn.”
Thân thể Lục Trường Xuyên như đang phiêu, nhưng anh lại tỏ vẻ khiêm tốn, trước nay cũng chưa có ai khen anh khoa trương như vậy, thật vui.
“Là do anh có bản lĩnh!”
“Làm..làm gì có..”
“Thật sự rất lợi hại!”
........
Một người dùng sức thổi, một người dùng sức phiêu, những người xung quanh không chịu nổi, Trần Dã tức giận kêu lên: “Bây giờ không đi thì lợn rừng sẽ chạy hết đấy!”
“Đi thôi, tôi đi đây.”
Lục Trường Xuyên lúc này mới tỉnh táo lại, trong lòng ngọt ngào như được rót mật, bước đi giống như đang bay.
“Gặp lại sau, chúc anh bắt được lợn rừng lớn nha!”
Cố Đường Đường cười ngọt ngào, vẫy vẫy đôi tay trắng nõn của mình.
Trong lòng Lục Trường Xuyên mềm nhũn, anh cũng vẫy tay, sải bước đến chỗ đám bạn.
Những người khác thấy anh cười vui vẻ liền nổi lên trêu đùa, trong núi rừng sâu không có người ngoài nên ai cũng nói chuyện không chút kiêng kị.
“Trường Xuyên, không lẽ cậu thật sự yêu cô thôn nữ kia à? Cô ấy nhìn thì xinh đẹp thật, nhưng cậu cũng phải suy nghĩ kĩ cho rõ ràng, xinh đẹp thì có ích gì, có đổi được cơm ăn không, cô ấy không có công việc không có tiền, sau này đứa con sinh ra cũng sẽ có hộ khẩu giống mẹ nó, gánh nặng này cũng không nhẹ đâu.”
“Đúng vậy, đây không phải vấn đề nhỏ, Trường Xuyên cậu phải suy tính cho thấu đáo, đừng có bị sắc đẹp mê hoặc.”
Trần Dã cũng nói: “Cho dù cậu không cảm thấy có gì thì cậu cũng phải nghĩ đến cha mẹ, vốn dĩ nhà cậu cũng thuộc loại khá giả, nếu cậu cưới cô ta, cuộc sống sau này không lẽ cậu muốn cha mẹ cậu phải gánh khổ chung với cậu sao.”
Lục Trường Xuyên vẫn cười như cũ, nhưng trên mặt lộ vẻ lãnh đạm, “Vợ con tớ tớ tự nuôi, lương làm việc hàng tháng của tớ cũng không tồi, mỗi tháng cũng dư ra ít tiền, còn hộ khẩu nông thôn hay thành phố gì đó cũng không quan trọng, tớ tự lo được.”
Lương tháng hiện tại của anh là 38 đồng 5 hào, ngoài ra còn được cộng thêm đủ loại tiền thưởng khác, tính ra cũng phải 40 đồng một tháng, anh cũng có làm mấy công việc phụ khác, mỗi tháng cũng kiếm được 20 - 30 đồng, mức lương của công việc phụ ấy cũng tương đương với với mức lương hai vợ chồng người ta kiếm được.