Trọng Sinh 70: Cô Vợ Nhỏ Của Tên Tháo Hán Ngây Thơ

Chương 10

Edit: Mây

Cố Đường Đường lập tức buông tay, dùng hai tay bịt tai mình lại, nhưng âm thanh quỷ dị kia vẫn xuyên thấu qua não, trái tim cô như bị móng vuốt kim loại bóp chặt, khó chịu đến mức không thở được, sắc mặt cũng tái nhợt dị thường, lúc này cô cũng không khá hơn Cố Tích Tích là bao.

“Á…”

Cố Tích Tích lăn xuống sườn núi, cô ta tưởng rằng mình đang được Cô Đường Đường đỡ nên mới thản nhiên ngã, từ nhỏ đến lớn, cô ta đã quen với việc được người khác chăm sóc, muốn gì cũng sẽ có người khác làm cho, bản thân không phải làm gì cả. Lần này cũng vậy, cô ta nghĩ rằng chắc chắn sẽ có người bước ra đỡ mình.

Cho nên, Cố Tích Tích thả lỏng thân thể rất tự nhiên, cho rằng Cố Đường Đường vẫn sẽ tiếp tục đỡ cô, nhưng ai ngờ Cố Đường Đường đột nhiên buông tay, Cố Tích Tích chưa kịp phản ứng đã lăn xuống sườn đồi.

“Cô đang làm gì vậy?”

Hai giọng nói cùng lúc vang lên, trong đó có một giọng là của Trần Dã.

Giọng nói còn lại là của một thanh niên khác, nước da cậu trắng nõn, khuôn mặt phải miêu tả bằng từ "xinh đẹp", cậu là Thẩm Tiêu Vân - anh trai song sinh của Cố Tích Tích, nhưng so với Cố Tích Tích thì lại cậu "xinh đẹp" hơn nhiều, người trong thôn nhìn xong ai cũng thấy kì lạ, cặp song sinh này trông chẳng có gì giống nhau.

Cố Tích Tích bị kẹp chặt ở giữa bụi cây nên bất động, Trần Dã vội chạy nhanh xuống kiểm tra tình huống của Cố Tích Tích, chỉ có mấy vết xước, không đáng lo ngại, nhưng sắc mặt Cố Tích Tích lại trắng bệch, nhắm chặt mắt lại, trên má cô xuất hiện vài giọt nước mắt trong suốt.

Hoa lê rơi nước mắt tỏ ra nhu nhược đáng thương, Trần Dã không khỏi cảm thấy đau lòng, hắn vô thức đưa tay lau nước mắt trên má cô gái.

Chỉ là lúc sắp chạm vào má Cố Tích Tích, Trần Dã lập tức thu tay lại, nam nữ thụ thụ bất thân, hắn không thể xúc phạm thân thể cô ấy.

Lại có mấy người lục tục chạy tới, chính là đám người Lục Trường Xuyên, bọn họ ăn cơm xong lại lên núi đi săn, chỉ là lần này không có Cố Kiến Quân, đám người ngại Cố Kiến Quân leo núi quá chậm nên để cậu ở nhà nghỉ ngơi. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, mấy người có chút bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Những âm thanh khó chịu trong đầu Cố Đường Đường cuối cùng cũng biến mất, nhưng bây giờ cô thực sự muốn bóp chết Cố Tích Tích bởi vì——

[Sinh vật vô danh đang cố gắng thay đổi thế giới và khôi phục quỹ đạo bình thường, -5 điểm, tổng điểm hiện tại: 81 điểm]

Âm thanh lạnh băng của hệ thống giống như một chậu nước đá lớn đổ lên người, Cố Đường Đường như rơi vào hầm băng, cô vất vả kiếm từng điểm một, tốn nhiều công sức mới tích được 86 điểm. Mẹ kiếp, Cố Tích Tích trừ cô 5 điểm.

Năm cân gạo!

Cố Đường Đường gào thét trong thầm lặng, tay che ngực, vẻ mặt thập phần cay đắng chua xót.

“Cô gái, em không sao chứ?”

Lục Trường Xuyên lo lắng hỏi, mặt không khỏi có chút đỏ, dù sao mấy ngày nữa anh đã nhờ người tới cầu hôn, nếu không có chuyện gì thay đổi thì cô gái này sẽ trở thành vợ tương lai của anh, là mẹ của các con anh.

Cố Đường Đường lắc đầu, lại gật đầu, thở dài không tiếng động, cô phải bình tĩnh lại.

“Sao cô lại đẩy em gái tôi?” Thẩm Tiêu Vân chạy tới chất vấn, giọng điệu có vẻ khách sáo nhưng vẻ mặt lại rất phẫn nộ.

Trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố, Thẩm Hiểu Vân vốn đã nghẹn một bụng tức giận, giờ đây cậu chỉ muốn trút hết lên Cố Đường Đường.

“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi đẩy cô ta? Nếu thị lực kém thì tốt nhất là nên đến khoa khám mắt đi, em gái cậu tự mình đứng không vững rồi ngã xuống, liên quan gì đến tôi? Mau đi mà kiểm tra thân thể em gái mình đi, đừng có suốt ngày ảo tưởng bản thân là người cứu thế hay Quan Âm Bồ Tát, lo chuyện bao đồng nhà người ta, em gái cậu còn muốn quản cả chuyện của hai thằng anh tôi, bộ có ý muốn làm chị dâu tôi hay gì, ngoài miệng quan tâm cái rắm!”

Cố Đường Đường cũng rất tức giận, tự nhiên cô mất năm cân gạo, tên tiểu tử thối này lại còn chạy tới chất vấn cô, muốn mắng!

Hơn nữa, Thẩm Tiêu Vân kỳ thật chính là anh ruột của nguyên thân, nhưng hắn lại bảo vệ cái đồ giả mạo, cho dù Thẩm Tiêu Vân không biết chuyện này, cô cũng mặc kệ, miệng mắng không một chút lưu tình.

Lớn lên trong trại trẻ mồ côi, một mình từng lăn lộn làm việc trong xã hội, cô không phải là người dễ bị bắt nạt.

Cố Tích Tích từ từ tỉnh lại, nghe được những lời này, cô ta lại giả vờ ngất đi, thở hổn hển, rúc vào l*иg ngực Trần Dã khóc, như thể rất uỷ khuất.

“Cô gái, nếu có hiểu lầm thì từ từ nói ra, đừng nói những lời thiếu văn minh như vậy.” Trần Dã bất mãn nói.

Hắn nhìn thấy Cố Đường Đường đưa tay ra, xong lại thu về, hắn cho rằng cô định đẩy người, vô cùng tức giận, cảm thấy Cố Đường Đường không chỉ ăn nói thô lỗ mà tâm tư cũng xấu, sao có thể ra tay tài nhẫn với một cô gái nhu nhược thiện lương như vậy?

Lục Trường Xuyên nhíu mày, cảm thấy lời Trần Dã nói chuyện không mấy dễ chịu, anh tin tưởng Cố Đường Đường không đẩy người, liền nói: “Nhất định là có hiểu lầm, mọi người bình tĩnh lại rồi nói tiếp, đừng có mở mồm ra là chất vấn.”

Nói xong, anh cảnh cáo liếc nhìn Thẩm Hiểu Vân, một người đàn ông trưởng thành, lại có năng lực đi bắt nạt một cô gái ?

Cố Đường Đường cảm kích nhìn anh, Lục Trường Xuyên mất tự nhiên gãi đầu, tai đỏ bừng, tim đập thình thịch, hô hấp có chút gấp gáp.

Nhìn anh ngốc nghếch như vậy, Cố Đường Đường không khỏi muốn cười, anh giống như là một cậu bé ngây thơ, cô cũng không khỏi đỏ mặt, không dám nhìn Lục Trường Xuyên.

Cô lạnh lùng nhìn Cố Tích Tích vẫn còn đang thở hổn hển trong l*иg ngực Trần Dã, trào phúng: “Cố Tích Tích, giờ cô vẫn chưa chết đâu, nói rõ cho mọi người biết, cô ngã xuống như thế nào?”

Thật là một bông sen trắng tốt bụng, từ đầu đến cuối cũng chỉ biết khóc, tuỳ ý để cô bị người khác chỉ trích, vai ác đều do người khác nhận, Cố Tích Tích chả cần phải làm gì, chỉ cần rơi vài giọt nước mắt thôi, tựa như đang gϊếŧ người vô hình.

Mặc kệ Cố Tích Tích vô ý hay cố tình, cô phải tránh xa đồ sao chổi này.

HuHu!

Mới chạm một chút mà đã mất toi năm cân gạo!.

Xui hơn cả sao chổi.

Cố Tích Tích bị réo tên, đột nhiên nghẹn họng, tiếp tục khóc thì không đúng, không khóc thì cũng không xong, hơn nữa cô ta phát hiện bản thân đang nép mình trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ, hơi thở của người đàn ông đó phả vào mũi cô, khuôn mặt tái nhợt của cô ta bỗng chốc ửng hồng, giống như bị say rượu vang.

Ngượng ngùng nhìn Trần Diệp, nhịp tim Cố Tích Tích càng nhanh, sắc mặt càng đỏ hơn, hắn là người đàn ông đẹp trai ôn nhu, quan tâm hỏi han cô khiến trái tim cô bỗng chốc tan chảy.

Hai người nhìn nhau tình nồng ý đậm, hoàn toàn không để ý tới những người xung quanh.

Cố Đường Đường xoa xoa cánh tay, có chút buồn nôn, lớn tiếng nói: “Cố Tích Tích, cô hoa si đến ngốc rồi à? Nhìn thấy trai đẹp là chân bất động luôn? Tôi đang hỏi cô đấy!”

Sắc mặt Thẩm Tiêu Vân lập tức đen lại, cậu vốn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cậu không ngờ càng nghe Cố Đường Đường nói, cậu càng cảm thấy em gái mình thật vô lễ, hơn nữa cậu muốn tiến tới kéo hai người đang dính chặt vào nhau.

Lúc này, hai người kia mới tự mình tách ra, cả hai mặt đỏ bừng, ngượng ngùng, Trần Dã thẹn quá hoá giận, hắn cảm thấy lời nói của Cố Đường Đường thực sự rất thô lỗ, quay đầu lại nói với Trường Xuyên, đừng cưới cô gái quê mùa này, nếu cưới về sau nhà cửa nhất định sẽ gà chó không yên.

Cố Tích Tích đứng lên, nhẹ giọng nói: “Là tôi tự mình té ngã, không phải Cố Đường Đường đẩy, chỉ là……”

Cô muốn nói Cố Đường Đường đột nhiên buông tay, cái này khiến cô ta ngã xuống, nhưng cô ta còn chưa nói xong thì bị Lục Trường Xuyên cắt ngang.

“Tự cô ngã xuống sao không sớm giải thích? Cô làm Đường Đường bị mọi người hiểu lầm rồi đấy.”

Ngữ khí Lục Trường Xuyên rất bất mãn, anh chau mày, cảm thấy tâm tư của Cố Tích Tích không có ý tốt.

Mặt Thẩm Hiểu Vân càng đen, rốt cuộc cậu vẫn cảm thấy xấu hổ, cậu hiểu lầm Cố Đường Đường, vừa rồi còn chất vấn người ta, tất cả đều tại em gái mình, không khỏi trừng mắt với Cố Tích Tích.

Sắc mặt Cố Tích Tích tái nhợt, nước mắt lại trào ra, thân thể còn run run mấy lần, tựa hồ như là phải chịu một nỗi oan ức lớn nào đó, Trần Dã bất mãn trừng bạn mình: "Trường Xuyên, cậu đừng doạ cô ấy, cô ấy chỉ vô ý chứ không phải cố ý."