Thoả Mãn Ác Ma: Xin Hãy Dừng Lại!

Chương 24

Mộng Dao khó chịu, cô bò đến ôm lấy cơ thể vững chắc và cứng cáp của anh, ngẩng đầu cầu xin: “Xin anh đó, rốt cuộc anh đã cho tôi uống gì vậy? Có thể cho tôi thuốc giải được không?”

Anh cong môi, ánh mắt mang theo ý cười và sự gian manh: “Chậc! Chậc! Chậc! Cô thật sự muốn có thuốc giải sao?”

Mộng Dao liên tục gật đầu, khó chịu đến mức đôi mắt đỏ hoe.

“Vậy được, tôi sẽ cho cô thuốc giải.” Anh đè cô xuống giường, bàn tay hư hỏng sờ loạn xạ, nhẹ nhàng chiếm lấy cơ thể cô.

Từng nơi mà anh sờ qua đều trở nên mắt mẻ lạ thường, khiến cô vừa thích thú lại vừa sợ hãi. Chợt, anh đυ.ng vào nơi nhạy cảm của cô, khiến cô không chịu nổi mà cong eo.

“Ưm…”

“Đã ướt đến vậy rồi sao? Thấm ra hết cả quần rồi.” Anh mỉm cười, bàn tay thoăn thoắt cởϊ áσ ngực của cô ra.

Ngô Đình Kiêu mạnh bạo xoa nắn và liếʍ láp nụ hồng đang ửng đỏ, anh còn không nhịn được mà cắn mạnh một phát, để lại dấu răng tại nơi chưa từng có người đàn ông khám chạm qua.

“Ưm… ưm, đừng mà, đau lắm, đừng cắn nữa. Rốt cuộc thì bao giờ anh mới cho tôi thuốc giải?” Cơ thể cơ run rẩy, nắm chặt lấy cổ tay của Ngô Đình Kiêu, ánh mắt khẩn thiết.

“Gấp gáp đến vậy?” Anh luồng tay vào trong qυầи ɭóŧ của cô, miết nhẹ miệng hang, sau đó thì cởi bỏ đi chiếc quần, đỏ lộ miệng nhỏ xinh xắn và ướŧ áŧ.

“Ư… đừng…”

Anh chận rãi cho một ngón tay vào rồi lại hai ngón, nhẹ nhàng khuấy động bên trong cô, khiến cơ thể cô không ngừng rùng mình và run rẩy, sợ hãi đến mức hai mắt nhắm nghiền.

Anh khẽ cúi đầu xuống: “Há miệng ra!”

Đầu óc của cô trở nên mơ hồ, cứ vậy mà ngoan ngoãn nghe theo lời anh.

Khi cô vừa e thẹn mở miệng thì anh đã vội vàng trao cho cô nụ hôn nồng nhiệt và gấp rút, khiến cô không có cách nào theo kịp.

Anh mυ'ŧ nhẹ đầu lưỡi của cô, mê luyến cảm nhận du͙© vọиɠ đang cháy hừng hực, bên dưới không ngừng cho ngón tay ra vào, âm thanh xấu hổ không ngừng vang lên làm cho cô đỏ mặt.

“Ư… đừng… mau… mau rút ra đi, có cái gì đó… đang… đang ra.”

Ánh mắt đen láy của anh hiện lên một tia đắc ý, không những không dừng lại mà còn ra vào nhanh hơn.

Chỉ một giây sau, một dòng d.â.m t.h.ủ.y ấm nóng chảy ra khỏi hang nhỏ, cơ thể cô co giật dữ dội như đang muốn phát điên.

Khi anh rút tay ra khỏi người cô, cảm giác trống rỗng và ngứa ngáy lại kéo đến.

“Tôi… tôi muốn nữa.” Cô không biết là mình đang nói gì, đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn anh, vô cùng mê người.

Hơi thở Ngô Đình Kiêu dần gấp gáp hơn, có thứ gì đó đang nhô lên ở trũng quần, khó chịu muốn tìm hơi ấm.

Anh không thể chờ thêm được nữa, chỉ một lát sau quần áo trên người đã bị cởi sạch. Anh cầm thanh kiếm và dài vừa to bước đến áp đảo cô. Nụ cười trên gương mặt cũng dần mất đi tính người.

Mộng Dao có hơi sợ hãi, nhớ để cảm giác đau đớn của lần trước cô lại cảm thấy sợ, khẽ lùi về sau.

Nhưng càng lùi thì anh lại càng tiến đến, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đặt vào thanh kiếm của mình.

“Mộng Dao, vuốt ve nó đi.” Anh thở hắt, cảm giác khi được cô chạm vào, khiến anh như sắp nổ tung, không thể bình tĩnh được.

Mộng Dao ngoan ngoãn, cô run rẩy, nhẹ nhàng xoa giúp anh, cô cảm nhận được sự cứng cáp của thanh kiếm và nó… đang không ngừng co giật.

“Như… như vậy đã được chưa?” Cô mím chặt môi, ánh mắt mang theo sự xấu hổ và sợ sệt.

Ngô Đình Kiêu nuốt nước bọt, anh không chịu được nữa mà đè cô xuống giường: “Ngoan, chờ một chút, tôi sẽ giúp cô sướиɠ.”

Anh kéo hộc tủ ra, lấy ra một hộp bαo ©αo sυ và gel bôi trơn, dường như là đã chuẩn bị hết từ trước, chỉ chờ có cơ hội, anh sẽ liền “thịt” cô. Cảm giác cứ như là cô đã bị tên đàn ông này lừa rồi. Quả nhiên, anh nói đúng, đàn ông không ai tốt cả và anh… còn xấu xa hơn bọn họ gấp trăm lần.

Anh đeo bao vào, sau đó lại thoa gel lên, rồi đổ gel lên khắp người cô cổ, cảm giác vừa trơn trượt lại vừa mát lạnh từ bàn tay anh truyền đến cho cô một cảm giác sung sướиɠ.

Nơi đó của cô càng lúc càng khó chịu hơn, chỉ muốn lấp đầy khoảng trống càng nhanh càng tốt.

“Ưm… khó chịu… khí chịu quá, muốn, muốn!”

Anh giả vờ không hiểu, nhẹ nhàng xoa vào nơi nhạy cảm của cô.

“Muốn? Muốn gì cơ?”

Cô cắn chặt môi, không dám nhìn thẳng vào mặt anh: “Muốn… muốn cái của anh, cho… cho vào. Mộng Dao muốn anh cho c.â.y g.ậ.y t.h.ị.t đó vào trong.”

Cô tự giác dạng rộng hai chân ra gọi mời anh vào trong.

“Mẹ kiếp! Sao lại đáng yêu như vậy hả?” Anh thở hắt, gò má hơi đỏ lên, đôi mắt chứa đầy du͙© vọиɠ ác liệt.

Anh cạ nhẹ thứ to lớn đó bên ngoài, sau đó lại nhẹ nhàng ấn nó vào trong, chậm rãi lấp đầy bên trong cô.

“Ưm… ư…”

Anh cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên mắt cô: “Đau không?”

Cô lắc đầu, nhưng nước mắt lại chảy ra, môi mím chặt.

“Ngoan, đừng khóc, sẽ dễ chịu ngay thôi.”

Vì tác dụng của thuốc và gel bôi trơn nên lỗ nhỏ bây giờ đã vừa khít với d.ư ơ.n.g v.ậ.t vừa to vừa dài của anh, cảm giác đúng hơn cả tuyệt.

“Tôi động đây!”

“Đừng… đừng động!”

Anh chỉ vừa động nhẹ một chút mà bên trong đã khít chặt đến mức anh không thở nổi.

“Đừng căng thẳng. Nào! Thè lưỡi ra đi!”

Anh hôn nhẹ vào đầu lưỡi cô, chậm rãi và nhẹ nhàng chiếm lấy đôi môi căng mọng của cô, dẫn dắt cô lạc vào kɧoáı ©ảʍ, khiến cô thả lỏng. Sau đó thì thân dưới của anh bước đầu chuyển động, động tác đầy sự nuông chiều.

Khi Mộng Dao thật sự quen với thứ to lớn của anh anh mới bất động mạnh.

“Á… đừng… chậm chút!”

Một tay anh đan chặt lấy tay cô, một tay anh nắm lấy eo, không ngừng thúc sâu vào trong.

Chỉ một lát sau, thanh kiếm của anh đã nhóm đầy máu, một màu đỏ vô cùng diễm lệ.

Đây là lần đầu tiên anh vấy bẩn một cô gái, cũng là lần đầu tiên dạy một cô gái làʍ t̠ìиɦ, nhẹ nhàng, nâng niu đến vậy, cứ sự sợ sẽ làm hỏng cô.

“Ưm… đừng… rút ra đi, sắp… sắp không xong rồi. Sẽ chết mất.”

Bên trong cô lại bắt đầu co giật, nhưng anh không những không dừng lại mà còn động mạnh hơn, sâu hơn.

“Sẽ không chết được đâu, chỉ có sướиɠ thôi.”

“Á! Ra… lại ra rồi!”

Ngô Đình Kiêu rút c.â.y g.ậ.y t.h.ị.t ra, một dòng nước tuôn trào ra như lũ, làm ướt cả ga giường và người anh.

“Chậc! Nhiều nước thật! Đúng là cô bé hư hỏng mà.” Anh cúi người xuống, vùi đầu vào cổ của cô, phả hơi nóng hỏi: “Sướиɠ không?”

Mộng Dao thút thít, cô lắc đầu.

Anh nhếch môi, lại tiếp tục cho thứ đó vào, dường như nó còn to hơn lúc nãy.

Anh động mạnh, liên tục rút ra rồi đâm vào, mũi lần đều chạm đến nơi tận cùng của kɧoáı ©ảʍ.

Anh hỏi lại lần nữa: “Có sướиɠ không? Hửm?”

“Đừng mà… không muốn đâu… không thích.”

Anh cau mày, ngồi dậy nắm lấy eo cô, thẳng lưng đâm vào bên trong nơi ẩm ướt, tốc độ như muốn đâm thủng chiếc lỗ nhỏ bé của cô.

“Có thích không?”

“Á… thích… thích mà, chậm lại đi!”

“Vậy có sướиɠ không?”

“Sướиɠ… sướиɠ! Cầu xin anh, dừng lại đi, tôi… không… không chịu nổi nữa.”

Mộng Dao sợ hãi nhắm chặt mắt, tay siết chặt lấy ga giường, nước mắt từ trong hốc mắt không ngừng chảy ra.

Ở nơi đó lại co giật, bên trong tràn ra một dòng nước ấm nóng.

Nhưng Ngô Đình Kiêu lại trở nên điên cuồng, không muốn dừng lại, anh khiến cho cô lêи đỉиɦ liên tục, nước văng tung tóe.

“Á… hức… hức… đừng mà… đừng… mau dừng lại đi… á…”

“Bên trong lỗ nhỉ này đúng là nhiều nước thật đấy! Có thể ra nước liên tục luôn này.” Anh cúi người xuống, chiếm đoạt lấy đôi môi cô, không ngừng cắn xé: “Ngoan! Cùng nhau ra nào.”