Xin Lỗi Tôi Không Thể Buông Em

Chương 24: Bộ đồ ngủ cosplay Ꭶεメy thỏ

“Mặc.” Hắn ra lệnh.

Phải luôn dặn lòng không được đối chọi với hắn, vì vậy cô mới nhẫn nhịn cầm lấy bộ quần áo.

Nắm chặt quần áo trong tay, cô rất muốn xé rách thành từng mảnh, sau đó ném vào mặt hắn.

Hắn khá bất ngờ khi cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, dường như không quen, hình ảnh của một Thanh Nhã, có tâm trí tĩnh lặng với cảm xúc lãnh đạm như thế.

Hắn dơ tay lên, theo phản xạ cô ôm lấy đầu mình.

Hắn buông tay thõng xuống, hừ lạnh nhìn cô.

Đứng trước một con mãnh thú, cô phải tỏ ra mình là người mạnh mẽ.

“Đứng đây, sao tôi thay.” Cô lạnh nhạt nói.

“Cô thì có cái gì để nhìn.”

“Vậy sao, không có cái gì để nhìn, phiền ông ra ngoài giúp tôi.”

“Cô đang đuổi tôi đấy à?”

“Không dám, tôi chỉ mời ông ra thôi.”

“Thay nhanh lên, tôi không có thời gian đôi co với cô.”

Cô muốn cãi vài câu, suy cho cùng cãi nhau với hắn không có lợi gì, cô quay lưng về phía hắn trực tiếp cởϊ áσ xuống.

“Cô…” Hắn á khẩu vì hành động đột ngột của cô.

Lý Nam Vương nhìn chằm chằm vào thân hình tuyệt đẹp ở trước mắt, từng đường cong trên cơ thể rất hoàn chỉnh.

Vòng eo nhỏ nhắn, mông tròn cao cong vυ't, đôi chân thẳng thon dài không tì vết.

Ánh mắt Lý Nam Vương dừng tại hình xăm, hắn lại cảm thấy chướng mắt vô cùng.

Lý Nam Vương thoáng ngây người, khi cô mặc bộ đồ ngủ cosplay sεメy thỏ, nhìn ma mị quyến rũ, một lời rất khó tả.

“Cô mặc như vậy định đi quyến rũ ai đấy?”

“Hay định quyến rũ tôi? Mặc thế này để ai xem, nhìn như con điên.”

"Thay bộ khác." Chẳng hiểu sao hắn thấy tức giận khi cô mặc bộ này.

Mặc dù tức, nhưng cô vẫn thay bộ đồ khác, rõ ràng hắn yêu cầu mặc, bây giờ lại kiếm cớ gây sự.

Hắn nhìn quần áo treo trên giá qua một lượt, sau đó chỉ vào bộ màu đen.

“Mặc bộ kia.”

Cũng may cho cô, khi hắn có lương tâm chọn cho bộ đồ, khá kín đáo so với những bộ khác.

Nhân viên trong Đam Mê, ăn mặc như thế nào hắn không can thiệp, còn cô thì khác. Muốn dìm chết cô, càng dìm thì đối phương càng quyến rũ, nổi trội.

Cô không dám ngồi xuống vì khi ngồi sẽ bị lộ quần chíp bên trong. Nhờ có chiếc mặt nạ che đi khuôn mặt, nên cô bớt ngại ngùng, và người ta cũng chỉ biết tới một Thanh Nhã với gương mặt không cảm xúc.

Chính vì có nét mặt khác biệt này, nên có nhiều người chú ý đến.

Vẫn trong phòng Vip đặc biệt đấy, tiếng trai gái trêu nhau vang lên, toàn những mùi dâʍ ɖu͙©. Kẻ mơn chớm cho nhau, kẻ sờ soạng vuốt ve, làm đủ trò để thỏa mãn.

Trong đó có gã mập mạp, để ria cá trê, nhìn lão rất ti tiện, dâʍ đãиɠ…

“Nghe nói, Đam Mê có người mới, lại được ông chủ Lâm rất để ý.”

“Chắc là cô nhỉ?” Bốn chữ cuối, gã mập ghé sát vào mặt cô.

Cô khó chịu vì mùi thuốc lá cùng mùi rượu, cộng thêm mùi tỏi nhả vào mặt, suýt chút nữa cô nôn ra.

“Nhìn không có gì nổi bật.” Gã nhìn xuống thân hình cô, ánh mắt sáng rực, liếʍ mép.

“Chà chà, ngon đấy.”

“Lại đây nào cưng.” Gã tóm lấy cô.

Cô chưa phản ứng kịp, tuy gã béo nhưng phản xạ rất nhanh nhẹn, gã kéo cô vào lòng, ôm lấy eo nhỏ.

“Thơm thật.” Lão hít một hơi trên tóc cô.

Gã cười ha hả, một tay khóa chặt hai tay của cô, còn tay kia thì xoa đùi, toàn thân cô nổi da gà, cảm giác thật ghê tởm.

“Buông ra.”

Tay gã rắn chắc như thép, cô không thể cựa quậy.

“Ngoan nào, ngoan thì anh mới yêu em nhiều.” Gã di chuyển tay lên vùng bụng.

Cảm giác thật là ghê tởm khi bị một người đáng tuổi cha, tuổi chú của mình chạm vào người.

Lão vuốt ve vùng bụng phẳng lì, và không khỏi xuýt xoa.

“Đê tiện.” Cô giãy nảy khi gã di chuyển dần lên vùng ngực.

Cuối cùng bàn tay thô ráp chụp lên bộ ngực căng tròn, gã nhào nặn.

“Của cô em, rất đầy đặn lại vừa tay.”

“Buông ra, đồ khốn nạn.”

“Buông ra làm gì, trong khi đó anh bóp cho em sướиɠ, em xem nó cứng lên cả rồi.”

Lời nói dâʍ ɖu͙© văng vẳng bên tai, cô giãy giụa dùng hết sức để thoát khỏi sự kìm kẹp của gã. Khi gã di chuyển xuống bên dưới đưa tay vào trong qυầи ɭóŧ.

Một cái bạt tai vang lên, nghe thật giòn tan. Đúng lúc gã vừa thò tay vào bên trong quần, thì cô thoát ra được khỏi sự kìm kẹp.

Trong phòng trở nên im lặng bao nhiêu ánh mắt đều nhìn về phía cô.

Lý Nam Vương theo dõi từ đầu đến cuối, không bỏ sót một chi tiết nào.

Còn gã mập như phát điên khi bị ăn một cái tát, tệ hơn nữa lại bị bẽ mặt trước các đối tác của mình.

“Con điếm.” Lão vung tay tát vào mặt cô.

Bị cái tát mạnh, cô ngã xuống ghế, khóe môi chảy máu.

Gã nhào tới, đè lên người cô.

“Mày đã đặt chân vào đây làm điếm lại còn tỏ vẻ cái gì?”

“Mày còn nghĩ thân còn trong trắng ngọc ngà à?”

“Cái loại mày, không biết bị bao nhiêu thằng đè lên rồi.”

“Bây giờ lại làm giá với tao à?”

“Tiền rách dán lại còn có giá trị, còn cái đứa như mày có xịt nước hoa cũng nặng mùi.”

“Hôm nay tao sẽ cho mày biết thân, biết phận một con điếm là phải như thế nào?”

Gã mập nhả một hơi vào mặt cô, còn tay gã bóp cổ thật chặt.

“Nới lỏng tay ra một chút, đừng vì tức giận mà bóp chết người của tôi. Hậu quả ông gánh không nổi.” Đột nhiên Lý Nam Vương cất tiếng nhắc nhở, còn ánh mắt vẫn nhìn cô.

Gã béo hơi nới lỏng tay.

“Buông ra… buông ra…” Cô vùng vẫy đánh đấm vào người gã.

“Mày vẫn còn sức để đánh tao cơ à.” Gã cởi cà vạt trói hai tay cô lại.

“Khốn nạn, buông ra.”

Ánh mắt gã nhìn cô thật dâʍ đãиɠ, gã kéo áo của cô xé rách. Trước mặt gã xuất hiện hai ngọn núi đôi cao chót vót, bị gã hành hạ đến đỏ ửng.

Gã liếʍ mép, cúi xuống ngậm đầu nhũ hoa, một tay thì bóp ngực còn lại, tay kia luồn vào quần của cô nghịch ngợm.

Còn cô căm hận đến nỗi không thể cất thành tiếng, cô chỉ biết nuốt xuống tận đáy lòng.

Khi du͙© vọиɠ đã dâng cao, gã vội kéo khóa quần xuống để giải tỏa cơn bứt rứt trong người.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, thì may mắn lại đến với cô. Cà vạt buộc tay bị tuột ra, cô dùng hết sức đẩy gã, cầm được chai rượu ngay cạnh, đập vào đầu lão một cái thật mạnh.

Choang…

Mảnh chai cùng rượu văng tứ tung, máu cùng rượu hòa chung dòng chảy.

“A a a…”

Một tiếng thét chói tai cất lên, gã ôm lấy đầu.

“Tao gϊếŧ mày.”

Gã mất lý trí, mất quyền kiểm soát, gã lao vào cô, và không nhận ra trong tay cô vẫn cầm mảnh chai vỡ.

Khi gã lao vào, cô đâm vào ngực. Mọi hoạt động trong phòng đều dừng lại, họ kinh hãi khi vào ngực gã, máu chảy ra nhiều, mảnh chai vỡ vẫn còn cắm sâu.

Đây là lần đầu cô có suy nghĩ muốn gϊếŧ người.