Ôn Uyển nhiệt tình gọi hai người đến bàn ăn, thưởng thức món ăn do chính tay mình làm cho họ.
“Thâm, anh cảm thấy món sườn heo chua ngọt này có ngon không? Em đã thêm nhiều đường hơn theo sở thích của anh đó.” Ôn Uyển gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào chén của Lâm Kiến Thâm, xấu hổ nhìn người yêu của mình một cái.
“Ngon lắm, rất ngon, cám ơn em.” Lâm Kiến Thâm nho nhã ăn miếng sườn chua ngọt kia, mỉm cười nhìn Ôn Uyển rồi nói, trong giọng nói cũng mang theo chút ấm áp.
“Anh thích là được rồi.” Ôn Uyển vui vẻ giống trẻ con được khen thưởng , hai mắt sáng lấp lánh, tràn ngập trong mắt, trong tim chỉ có hình ảnh của người đàn ông này.
“Hứ, chị có anh rể rồi, là quên ngay đứa em gái này luôn.” Ôn Ý cất tiếng trêu ghẹo, bày ra bộ dáng ganh tị tự mình gắp một miếng sườn ăn thử.
Tràn ngập đầu lưỡi là vị ngọt ngây người, cô có chút ngạc nhiên, một người đàn ông cao ngạo như vậy, lại có sở thích ăn ngọt?
Ôn Ý không tin tiếp tục gắp thêm vài món khác trên bàn ăn thử, quả nhiên, đều ngọt hơn bình thường.
Sau đó nhìn thấy chị gái hạnh phúc ăn mấy món kia, không hề có chút trở ngại nào, Ôn Ý thầm than trong lòng, con quỷ tình yêu thật sự ghê gớm. Rõ ràng chị gái là một người không thích ăn ngọt, vậy mà bây giờ có thể thoải mái ăn như vậy. Biến đổi này cũng quá lớn rồi.
“Nhất Nhất!” Ôn Uyển có chút ngượng ngùng khi bị em gái trêu chọc, nhanh tay gắp một món cay bỏ vào chén của Ôn Ý.
“Cám ơn chị đã ban thưởng.” Ôn Ý được nước lấn tới, thỏa mãn ăn hết những món cay nồng ưa thích của cô.
“Anh rể không ăn cay được ạ?” Từ khi bắt đầu bữa ăn đến giờ, Lâm Kiến Thâm ăn rất yên lặng, nhưng không hề đυ.ng đũa đến bất kỳ món cay nào trên bàn.
“Thâm không thích ăn cay.” Ôn Uyển trả lời thay cho Lâm Kiến Thâm.
“Anh rể thử một chút đi, có khi lại thích ăn đó.” Ôn Ý nhìn người đàn ông ngồi đối diện, lúc ăn cũng có thể thanh lịch như thế.
“Tôi là kiểu người kiên định, đã thích một thứ gì thì sẽ không thay đổi nữa.” Trong mắt Lâm Kiến Thâm mang theo ẩn ý liếc nhìn Ôn Ý, sau đó lại yên lặng gắp thức ăn, ăn không nói ngủ không mớ.
Lúc Lâm Kiến Thâm nói lời kia, Ôn Ý cũng tự biết anh đang có ý gì.
Chỉ là, nếu không thử làm sao có thể chắc chắn rằng anh không thể thay đổi khẩu vị được?
Sẽ có một ngày, cô nhất định sẽ khiến Lâm Kiến Thâm say mê vị cay ngon lành kia, Ôn Ý thầm nghĩ.
....
Một bữa tối trôi qua với đủ các loại tâm tình khác nhau.
Vị cay tràn qua đầu lưỡi, răng, cùng môi Ôn Ý, cay đến mức làn da trắng hồng của cô đã lấm tấm mồ hôi.
Lâm Kiến Thâm yên lặng ăn xong một bữa cơm, vừa từ tốn vừa nhã nhặn lau miệng, sau đó thay Ôn Uyển dọn dẹp bàn ăn.
Để không làm ướt quần áo, Lâm Kiến Thâm cởϊ áσ vest treo trên giá đồ, áo sơ mi xắn lên đến khuỷu tay. Phần cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ vốn được dấu dưới lớp áo mỏng liền lộ ra ngoài.
Mới nhìn qua một chút mà Ôn Ý đã cảm thấy động tình, liếʍ liếʍ môi, ánh mắt nhìn hình bóng của Lâm Kiến Thâm cũng trở nên tham lam hơn.
Lại nhớ đến hình ảnh đã nhìn thấy trong phòng tắm lúc chiều, cả người Ôn Ý trở nên khô nóng.
Hận không thể dán lên cơ thể cường tráng của người đàn ông kia, an ủi cái thân thể hư hỏng này của mình.