Ánh mắt quét một vòng xung quanh của Lục Hiển Tri rất ngắn cũng rất nhẹ, hơn nữa Hi Nguyệt vốn đang cố gắng hết sức tránh đi bằng cách cúi đầu xuống. Vậy nên khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa thì anh đã đi đến bên cạnh những đồng đội còn lại rồi.
Anh rất cao, thậm chí khi đứng cùng với thành viên của đội bóng rổ của trường cũng không hề thua kém một chút nào.
Khí chất sạch sẽ và nhẹ nhàng toát ra từ cơ thể khiến anh vô cùng nổi bật giữa các thành viên mạnh mẽ và hoang dã trong đội.
Tiếng nhạc khởi động trong sân nhỏ dần, tiếng còi inh ỏi vang lên, trò chơi chính thức bắt đầu.
Có thể nhìn ra được, khán giả đến từ trường trung học Đằng Huy ở khán đài phía đối diện đã chuẩn bị rất đầy đủ, trên tay ai cũng cầm trên tay bong bóng cỗ vũ để khích lệ và cổ vũ cho đội bóng của trường mình.
Trên sân bóng rổ thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng người chơi cọ xát với sàn khi chạy, trận đấu đang dần bước vào giai đoạn gay cấn. Các cô gái xung quanh vốn có dụng ý khác lại bị tiếng hô cổ vũ đồng đều theo nhịp của bên phía đối thủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, những tiếng cổ vũ dần dần vang lên, trong sân thi đấu bỗng chốc vang lên những tiếng hét ồn ào.
Khi Kiều Dương lao lên để cản phá đối thủ, Lục Hiển Tri nhận đường chuyền của đồng đội thực hiện một cú ba điểm đẹp mắt, hiệp một kết thúc.
Lúc này, khoảng cách chênh lệch giữa trường trung học Ngự Mộc và trường trung học Đằng Huy rất lớn.
Tỷ số 13:3, kết quả thi đấu hoàn toàn không có gì để hồi hộp theo dõi cả.
Mái tóc ngắn của Lục Hiển Tri ướt đẫm mồ hôi, anh cúi xuống cầm chai nước ở chỗ nghỉ, đầu ngón tay vặn mở nắp chai, yết hầu trong cổ họng trượt lên trượt xuống, vài giọt mồ hôi nhỏ ra, chảy từ xương hàm dọc theo cổ mà chảy xuống, sau đó lại trốn dưới đường viền cổ áo.
Hi Nguyệt nhìn thấy động tác của anh thì vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Không hiểu sao cô bỗng nhớ đến chuyện ngày hôm qua, khi anh áp sát vào cô cũng có vài giọt hơi nước sau khi tắm trượt xuống làn da sạch sẽ như thế này.
Cô đưa tay lên chạm vào khuôn mặt nóng bừng của mình.
Tô Hiểu Bội ở bên cạnh vẫn đắm chìm trong động tác vặn nắp chai đẹp trai của Kiều Dương, cô ấy cầm điện thoại lướt lên, thích thú dạt dào mà ngắm nhìn những bức ảnh tuyệt vời vừa được chụp lại.
Hi Nguyệt do dự kéo góc áo trên vai cô ấy: “Bội Bội, tớ, tớ thấy có hơi khó chịu, tớ muốn đi về trước.”
Cô thấy hơi lo lắng sẽ phải gặp thành viên của đội bóng sau khi thi đấu.
Tô Hiểu Bội kinh ngạc ngẩng đầu, biểu cảm hơi lo lắng nhìn cô: “Bé Nguyệt dấu yêu à, cậu khó chịu chỗ nào thế? Kỳ kinh nguyệt của cậu đến à? Tớ có miếng ủ ấm trong hộc bàn này, có cần tớ đi cùng cậu về lấy không?”
“Không cần, không cần đâu, Bội Bội cậu cứ ở đây xem thi đấu là được, tớ quay về lớp đợi cậu, chắc là do điều hòa ở sân đấu hơi thấp nên khiến tớ hơi khó chịu.”
Mặc dù Tô Hiểu Bội cảm thấy khá mất mát vì cô ấy không thể xem hết trận bóng cùng cô nhưng cô ấy vẫn lo lắng cơ thể Hi Nguyệt sẽ không chịu được, vậy nên đã dặn dò nhiều lần rằng nếu quay về lớp nghỉ ngơi vẫn thấy khó chịu thì nhất định phải gọi điện cho cô ấy.
Hi Nguyệt nhẹ gật đầu, bước ra khỏi sân đấu giữa những cuộc thảo luận ồn ào của khán giả.
Cô sốt sắng rời khỏi sân thể dục nên không nghe thấy câu hỏi của mấy cô gái phía sau.
“Này? Lục Hiển Tri đâu rồi? Anh ấy không chơi hiệp hai à?”
“Nói cách khác, chẳng lẽ anh ấy chỉ đến thay người ta chơi hiệp đầu thôi ư? Nhưng mà bây giờ với điểm số này, Lục Hiển Tri có ở lại thì cũng chỉ tiếp tục tăng điểm kéo dài khoảng cách chênh lệch ra mà thôi…”
Sân thể dục rất lớn, sau khi ra khỏi sân bóng rổ, Hi Nguyệt xoay người đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh vỗ vào gò má đang nóng bừng của mình, lúc này tâm trạng của cô mới dần dần dịu đi.
Sau này cô phải đối mặt với anh thế nào đây…
Khoảng mười phút sau, Hi Nguyệt lấy lại tinh thần, đang định mở cửa đi ra thì bỗng có người mở cửa phòng vệ sinh, mấy cô gái tụm ba tụm năm bước vào.
“Bây giờ về lớp à? Lục Hiển Tri cũng không còn ở đó nữa, trận thi đấu cũng chẳng có gì để xem.”
“Không về nữa, dù sao cũng sắp tan học rồi mà.”
Lục Hiển Tri không ở đó ư? Không phải trận đấu vẫn chưa kết thúc à?
Hi Nguyệt không biết mấy cô gái đó nói không còn ở đó có nghĩa là Lục Hiển Tri tạm thời rời khỏi sân đấu hay là không chơi hiệp hai nữa.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn nên nhanh chóng rời khỏi sân thể dục càng sớm càng tốt. Nghĩ đến đây, bước chân của cô bất giác nhanh hơn.
Nhưng càng lo lắng và sốt ruột thì càng dễ phạm sai lầm.
Sân thể dục có cấu trúc hình tròn nhưng cô lại đi theo hướng ngược lại. Đến khi cô nhận ra vấn đề thì người mà cô vẫn luôn nghĩ đến trong đầu đã xuất hiện trước mặt cô rồi.
Lục Hiển Tri đang cúi đầu trả lời tin nhắn, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Hi Nguyệt trông như một bé thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Bốn mắt chạm nhau, Hi Nguyệt nắm chặt vạt áo, căng thẳng không biết nên làm thế nào.
Lúc này anh đã thay đồng phục đội bóng, mặc một chiếc áo phông màu trắng sạch sẽ và thoải mái, bên dưới vẫn là chiếc quần thể thao rộng rãi và dễ chịu.
“Lại đây.” Giọng anh khàn khàn mang theo chút hơi nóng sau khi vận động xong.
Hi Nguyệt nhìn chằm chằm đôi giày thể thao trắng tinh không tì vết dưới chân anh, cổ họng như căng ra, cả người cô cứ như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy được.
Nắng chiều chói chang, ánh sáng chiếu rọi xuống người cô qua khung cửa sổ lớn.
Lục Hiển Tri nheo mắt nhìn bộ ngực phập phồng lên xuống vì căng thẳng của cô.
Anh không nói gì nữa nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Hi Nguyệt không từ chối được, cô chỉ đành bước từng bước nhỏ về phía trước, chậm rãi đến gần anh.
Vừa ngửi thấy mùi hương mát lạnh thoang thoảng quen thuộc, tay anh đã luồn vào trong áo của cô mà thăm dò, nắm lấy bầu ngực căng tròn đầy đặn kia.
Hi Nguyệt kinh hãi, giơ tay nắm cánh tay của anh để ngăn lại, hốt hoảng nhìn ra xung quanh.
“Sẽ có người đến đó.”
Lục Hiển Tri hoàn toàn không để ý đến những điều này, động tác nắn bóp trên tay không ngừng lại chút nào.
Nhưng Hi Nguyệt lại thực sự rất sợ, cơ thể cô vô cùng căng thẳng.
Cuối cùng anh cũng buông vạt áo cô xuống, ghé sát vào người cô, giọng nói trầm thấp và khàn khàn mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.
“Được, vậy thì chúng ta đổi sang chỗ khác.”