Trên suốt quãng đường, Hi Nguyệt lo lắng và thấp thỏm đi theo sau anh,khi thấy Lục Hiển Tri dừng bước trước cửa phòng dụng cụ, cửa mở ra vang lên tiếng cọt kẹt, bấy giờ cô mới bừng tỉnh nhận ra cô cứ thế mà ngoan ngoãn nghe lời đi theo anh đến một nơi không người.
Khi nghĩ đến những gì anh đã làm với cô trong hành lang vừa rồi, cổ họng của Hi Nguyệt bỗng cảm thấy hơi khô khốc.
Trong lòng cô biết điều gì có thể xảy ra tiếp theo, Lục Hiển Tri sẽ chỉ càng quá đáng hơn vừa nãy nhưng cô lại không thể khống chế được bản thân mình. Rõ ràng biết rõ phía trước là vực sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy của du͙© vọиɠ, cô nên lập tức dừng lại cho kịp lúc nhưng kiểu khám phá cấm kỵ sau giờ học này khiến cô muốn chìm đắm vào không cần lý do.
Huống hồ, người làm loại chuyện này với cô lại là Lục Hiển Tri.
Phòng dụng cụ hướng về phía bóng râm, ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu vào soi sáng lớp bụi mịn lơ lửng trong không khí.
Lục Hiển Tri không bật đèn lên, cánh cửa cũng đóng lại vang lên một tiếng “cạch”, cùng lúc đó anh vén vạt áo của cô lên.
Hi Nguyệt vô thức lùi về phía sau một bước nhỏ, dựa vào giá thiết bị đựng bóng phía sau.
Cô cụp mắt xuống, đập vào mắt cô là hình dáng những ngón tay thon dài của anh đẩy lên dưới lớp áo của mình.
Một tay của Lục Hiển Tri tiếp tục nhào nặn cách một lớp áo ngực, tay kia cởi mấy cái cúc áo trước ngực cô.
Khi làn da vừa tiếp xúc với không khí lạnh trong phòng đã lập tức xuất hiện mấy vết sưng đỏ.
Hi Nguyệt khoanh tay muốn ôm lấy ngực của mình nhưng lại bị phản tác dụng, trái lại còn khiến cho đôi gò bồng đào của cô nảy lên.
Ánh mắt của Lục Hiển Tri lại càng thêm tối tăm, sau khi dùng sức nắn bóp thêm mấy lần, anh khàn giọng nói: “Cởi luôn cái này ra đi.”
Hai tai Hi Nguyệt nóng như lửa đốt, cô mím môi im lặng một lúc, sau đó cô vẫn quyết định nghe theo lời anh, đưa tay cởi cúc áo của cái áo ngực, sau khi cởi ra thì hai mảnh vải đang bao bọc lấy hai cục bông trắng ấy bung ra, bộ ngực non nớt như quả đào lộ ra.
Lục Hiển Tri nhướng mày, cảm thấy không thể tin được, sau đó anh tiến lại gần thêm một bước.
Hi Nguyệt lo lắng nắm lấy quần áo ở eo, không rõ là hoan nghênh anh hay từ chối anh nữa.
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh thì lập tức trông thấy vẻ khát khao du͙© vọиɠ trong đôi mắt đen láy và sâu như vực thẳm của anh.
Đôi mắt của Lục Hiển Tri di chuyển xuống và dừng lại trên ngực cô, dưới ánh mắt như lửa thiêu đốt của anh, hai hạt đậu màu hồng phấn trên ngực Hi Nguyệt dần dần vươn mình lên, nằm ngay ngắn trên bộ ngực trắng nõn như những cánh hoa mận đỏ rải trên mặt đất sau tuyết, vô cùng quyến rũ và gợi cảm.
Hi Nguyệt đỏ mặt, ánh mắt nhìn đến bờ vai thẳng tắp của anh, môi hồng mấp máy, thấp giọng nói: “Tớ cảm thấy có hơi lạnh…”
Lục Hiển Tri híp mắt, anh giơ tay nắm lấy đầṳ ѵú bên phải, sau đó cúi người xuống, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú bên kia, Hi Nguyệt mơ hồ nghe được giọng nói truyền ra từ trong l*иg ngực: “Nắn bóp một lát là sẽ không lạnh nữa.”
Đầu nhụy hoa bị cái miệng ấm áp của anh bọc lấy, khiến cho Hi Nguyệt không kìm được mình mà rên khẽ.
Đầu lưỡi của anh như bị nhiễm điện vậy, từng chút một dọc theo làn da mà lan khắp cơ thể cô.
Cái cảm giác này thật kỳ diệu, vừa mềm vừa tê, còn có cả cảm giác hơi ngứa ngáy.
Nghe tiếng rêи ɾỉ kìm nén nhỏ nhẹ của cô, không lâu sau, Lục Hiển Tri đã tìm thấy điểm yếu của cô.
Ngón tay mảnh khảnh của anh không ngừng mân mê cái hạt đậu đang dựng đứng kia, đầu nhũ hoa bên này được anh tinh tế ngậm lấy cũng bị anh đặt ở trên hàm răng, vừa liếʍ mυ'ŧ vừa cắn nhẹ.
Cơ thể của Hi Nguyệt ngửa ra sau, chiếc cổ gầy trắng nõn vẽ nên một đường vòng cung xinh đẹp, cũng không biết là từ lúc nào mà bàn tay đang nắm lấy vạt áo của anh đã vòng ra sau đầu anh, đầu ngón tay xuyên qua những sợi râu thô cứng của chàng trai, vô thức mân mê trước ngực anh.
Lục Hiển Tri dừng lại, anh khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu còn lạnh không?”
Giọng nói của anh còn khàn hơn cả vừa rồi, bởi vì vừa liếʍ mυ'ŧ vừa cắn nhẹ nhụy hoa trên quả đào của cô, dưới ánh sáng lờ mờ trong phòng, đôi môi mỏng của anh ánh lên một ít nước.
Hi Nguyệt rũ mắt xuống, khẽ lắc đầu.
Không còn lạnh nữa, trái lại cô còn cảm thấy rất nóng, cảm giác khô nóng đang truyền đến tứ chi từ phần ngực bị anh ngậm lấy kia.
Lục Hiển Tri đứng thẳng người nhìn cô, thấy cô cúi đầu im lặng không nói gì, anh giơ tay vén sợi tóc đang rũ xuống trên trán cô ra sau tai, lại hỏi: “Tôi liếʍ nhũ hoa của cậu, cậu có cảm thấy sướиɠ không?”
Hi Nguyệt hoàn toàn không nghe lọt những lời như thế này của anh được, khi anh vừa nói xong thì cô bé ở phía dưới bỗng tràn ra một dòng chất lỏng nóng bỏng.
Đôi chân thon thả và trắng như tuyết của cô vô thức dán vào nhau để có thể cọ sát vào hoa huyệt đang ngứa ngáy kia.
Những phản ứng này của cô đều lọt hết vào mắt của Lục Hiển Tri, anh mỉm cười: “Âʍ ɦộ phía dưới cảm thấy ngứa rồi sao?”
Hi Nguyệt không biết vì sao anh lại biết được phản ứng của cơ thể cô, cô vô thức lắc đầu phủ nhận: “Không, không có…”
Lục Hiển Tri nhướng mày, định thò tay vào dưới váy cô để dò xét.
“Đừng mà…”
Nhưng cô còn chưa dứt lời thì đầu ngón tay anh đã chạm vào đáy qυầи ɭóŧ ẩm ướt vừa dính vừa nóng.
“Cô bé dâʍ đãиɠ, tôi chỉ mới liếʍ vυ' thôi mà cậu đã chảy nhiều nước như vậy rồi.”
Hi Nguyệt cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy cổ tay to lớn của anh rồi đẩy nó ra sau.
“Không cho tôi sờ à?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi hỏi.
Hi Nguyệt không biết lúc này mình nên nói gì nữa, cô thích anh chạm vào cô nhưng trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy hơi sợ khi bị chạm vào nơi riêng tư như vậy.
Cô cau mày suy nghĩ một lúc rồi lấy hết can đảm tiến lên đưa tay ôm lấy eo anh.
Hai hạt đậu hồng hào bị liếʍ đến mức dựng đứng cách một lớp áo mềm mại mà áp lên ngực của Lục Hiển Tri.
Anh rít lên một tiếng, đưa tay kéo khóa quần xuống, đẩy lưng quần xuống một nửa.
Tay của Hi Nguyệt bị tay anh nắm chặt lấy rồi đưa đến giữa hông, lòng bàn tay ấm áp của chàng trai đè tay cô xuống, bắt tay cô xoa bóp nơi phồng lên kia.
“Dươиɠ ѵậŧ của tôi cứng lên rồi, nó muốn đυ. âʍ ɦộ.” Giọng nói mang theo hơi thở gấp gáp lọt vào tai cô, khiến cô cảm thấy gợi cảm vô cùng.
Anh cúi người ngậm lấy vành tai sáng bóng và mềm mại của cô, dắt đôi tay nhỏ bé của cô đến mép quần rồi dụ dỗ: “Ngoan, lấy nó ra, dùng tay xoa xoa nó một lát đi.”
Dưới lòng bàn tay là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nóng bỏng của anh, cảm xúc trực quan như vậy khiến Hi Nguyệt sợ hãi, vội vàng rút tay về.
Phát giác ra động tác của cô, Lục Hiển Tri giữ chặt lấy tay cô, kiên nhẫn tiếp tục dỗ dành: “Nghe lời nào, nếu không xuất ra ngoài thì cậu nhỏ sẽ khó chịu lắm đấy.”
Nghe anh nói như vậy, Hi Nguyệt bỗng do dự.
Cô cúi đầu, đầu ngón tay run rẩy kéo qυầи ɭóŧ của anh xuống, dươиɠ ѵậŧ to lớn nhảy ra khỏi lớp vải đập thẳng vào mắt cô.
Hi Nguyệt vội vàng rời mắt, nhìn anh với ánh mắt cực kỳ luống cuống: “Tớ, tớ không biết…”
Lục Hiển Tri dùng đầu lưỡi liếʍ vành tai non nớt và mềm mại của cô, lòng bàn tay ôm lấy bàn tay của cô, sau đó đặt lên cây gậy bằng thịt đang cứng lên, khàn giọng nói: “Để tôi dạy cho cậu.”