Người đàn ông ngẩn người, suýt chút nữa ngay cả tang thi đánh lén bên cạnh cũng không nhận ra, vẫn là băng của Lệ Miểu cứu Văn Ngôn Thịnh.
Bầy tang thi chen chúc xông lên khiến cho Văn Ngôn Thịnh không thể không khai hỏa toàn bộ, vận dụng lôi hỏa song dị năng tiến hành tấn công, càn quét trên diện rộng.
Người đàn ông có làn da màu lúa mì bởi vì dị năng gọi là quá lượng, mà khiến cho toàn thân xuất hiện đường vân màu đỏ sậm, hồng văn một đường bò đến đuôi mắt và má của Văn Ngôn Thịnh.
Khống chế hỏa diễm, lôi điện tiến hành công kích Văn Ngôn Thịnh, quần áo trên người rách nát, dưới ngọn lửa nóng lên gần như biến thành hoàn toàn trần trụi.
Mà anh cũng không phát hiện ra ánh mắt Lệ Miểu đứng phía sau càng ngày càng nguy hiểm, cũng càng ngày càng lộ liễu.
Sau khi tiêu diệt đàn tang thi xong, Văn Ngôn Thịnh còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị Lệ Miểu một lời không hợp dùng dây mây trói lại, sau đó treo lên.
Văn Ngôn Thịnh còn chưa kinh ngạc xong thì Lệ Miểu đã phóng thích băng mộc song dị năng, anh đã bị dây mây quấn lấy rồi bôi dầu bôi trơn lung tung, có mấy cái còn tấn công vào trong mông của anh.
May là lửa của Văn Ngôn Thịnh có thể khắc chế dây mây, lần đó sợ không phải đã bị khai phá hoàn toàn.
Kế tiếp, hai người có được song dị năng lại đấu nhau.
Trong tận thế, người khác thăng cấp dị năng là vì sinh tồn, hai người bọn họ thăng cấp dị năng là để giành ai nằm trên...
Cứ như vậy, Văn Ngôn Thịnh và Lệ Miểu đã trở thành hai song dị năng cấp cao duy nhất trong thành phố Đại học từ chiến đấu cấp thấp đến cấp cao, đồng thời cũng trở thành người phụ trách khu tiếp nhận của Thành phố Đại học.
Lúc này, không khí trong phòng học dần dần nóng lên, mắt thấy sắp có một trận đấu ác liệt.
Cánh cửa bị ai đó gõ lên, ngoài cửa vang lên giọng nói của cô gái: "Anh Miểu, anh Thịnh, hai người ổn chứ? Chúng ta mau đi thôi."
Trên bầu trời thành phố bỏ hoang, bầu trời xám xịt có phần u ám.
Trên những con đường mục nát rải rác xe lật nghiêng, đường nhựa bị ăn mòn đến mức hoàn toàn không giống như trước đây nữa.
Trên đường phố thành thị, tang thi lắc lư thành đàn, sinh ra uy hϊếp cực lớn với nhân loại đơn độc.
Cảnh tượng mạt thế, làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi tiêu điều từ sâu trong nội tâm.
Trên đường phố có ba chiếc xe đang chậm rãi tiến về phía trước, ba chiếc ô tô này thuộc loại xe đặc biệt có thân và bánh được gia cố.
Xe phía trước nhỏ gọn linh hoạt, là xe điều tra, thân xe địa hình ở giữa khá lớn, mà chiếc xe tải cuối cùng là xe tải có số lượng người tải nhiều nhất.
Trên chiếc xe địa hình ở giữa, Lệ Miểu ngồi sau chống cằm nhìn ra bên ngoài: "Tôi nhớ nơi đây từng là con phố thương mại sầm uất nhất."
"Ừm." Văn Ngôn Thịnh nghiêng người đặt cằm lên vai mỹ nhân tóc bạc: "Tôi nhớ trước kia cậu thích ăn bánh ngọt của nhà đó."
Lúc nói tay anh còn không thành thật sờ lên vòng eo săn chắc của mỹ nhân tóc bạc, mập mờ cọ xát vài cái, rõ ràng đang cố gắng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lông mi Lệ Miểu run lên, cũng không để ý tới động tác của Văn Ngôn Thịnh cho lắm, nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay đối phương lại làm cho hắn có cảm giác khác.
Dường như anh chàng này đã quên rằng họ vừa mới làm ở trong lớp học, du͙© vọиɠ vẫn chưa được giải quyết.
"Lần sau tìm được nguyên liệu tôi sẽ làm Cupcake cho cậu ăn." Văn Ngôn Thịnh dùng cằm cọ lên hốc vai mỹ nhân, cảm nhận được hương lạnh nhàn nhạt của đối phương hài lòng nói.
Người yêu của anh thích ngọt, cực kỳ thích cupcake có hương vị mềm mại ngọt ngào. Mà Văn Ngôn Thịnh lại thích cay, cực kỳ thích đồ ăn Tứ Xuyên và thịt nướng.
Ở trường, hai người thường đi dạo phố ẩm thực mới mở, ăn đồ ngọt và thịt nướng ở cuối đường phố, đôi khi còn trốn ở cuối ngõ không có người đi qua, thân mật, nhiệt tình hôn nhau.