Dùng Bướm Giải Quyết Tiểu Tam (Mỹ Cường)

Chương 3

"Miểu à, sao côn ŧᏂịŧ của cậu không giống cái mặt cậu chút nào vậy." Văn Ngôn Thịnh chửi hắn.

Văn Ngôn Thịnh chửi với ý đồ chê Lệ Miểu có khuôn mặt như phụ nữ, nhưng thứ dưới háng lại dữ tợn đến mức khiến anh nghẹn họng.

Khi còn bé, anh cởϊ qυầи Lệ Miểu ra, sau đó bị thứ kia dọa sợ mới tin là Lệ Miểu không phải là Hoa Mộc Lan giả trai.

"Xin lỗi, côn ŧᏂịŧ của tôi giống với giới tính của tôi hơn là khuôn mặt." Lệ Miểu cười lạnh, đầu ngón tay ngưng tụ băng sương: "Một ngày nào đó cậu sẽ bị tôi đυ. khóc."

"Những lời này tôi sẽ trả đủ cho cậu." Đôi mắt của Văn Ngôn Thịnh hiện lên một chùm lửa đỏ sậm, xung quanh hai người cũng nhảy ra mấy ngọn lửa cùng màu.

Trong ngọn lửa màu đỏ sậm, thỉnh thoảng hiện lên ánh điện màu lam, bập bùng lên trông rất đẹp.

Mà bàn học trước người hai người cũng dần dần ngưng tụ một tầng băng sương, trong phòng học có hai luồng dị năng khác nhau trộn lẫn vào nhau.

Khi nội dung cuộc trò chuyện chuyển từ khiêu da^ʍ sang đe dọa, điều đó có nghĩa là cặp vợ chồng ngang tài ngang sức này sẽ bắt đầu một hiệp giao đấu mới.

Những thứ này tình cờ là những thứ mà Văn Ngôn Thịnh và Lệ Miểu không thể tránh khỏi.

Từ sau khi thi đại học xong rồi xác nhận quan hệ, đến mạt thế phát sinh mấy tháng nay, hai người vẫn chưa tiến đến giai đoạn làʍ t̠ìиɦ.

Muốn nói nguyên nhân thì là do hai người họ chả ai chịu nhường ai.

Thật ra cũng không phải là không nhường, dù sao hai người bọn họ cũng chưa từng qua lại với người khác, nhưng bọn họ đều cảm thấy mình phải làm top, còn đối phương thì chắc chắn phải làm bot.

Đây cũng không phải là top nằm trên được đυ. hoặc là bot bên dưới bị đυ..

Văn Ngôn Thịnh cảm thấy Lệ Miểu là một mỹ nhân lạnh lùng rất thích hợp trở thành một con cɧó ©áϊ phát điên dưới háng mình, nếu được vậy thì tuyệt phết, mà Lệ Miểu thích hợp nằm ở phía dưới hơn.

Thế nhưng suy nghĩ của Lệ Miểu thì hoàn toàn ngược lại. Hắn cảm thấy nỗi lần Văn Ngôn Thịnh nứиɠ không chịu nổi, luôn lộ ra vυ' to, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lắc lư trước mặt hắn.

Núʍ ѵú vẫn là màu đỏ nhạt hồng hào, không phải là để cho người ta hung hăng cắn một phát sao!

Dâʍ đãиɠ như vậy cũng chỉ xứng đáng nằm dưới thân hắn mà thôi, bị hắn đυ. đến trợn trắng mắt, thè lưỡi, hoặc là cưỡi trên côn ŧᏂịŧ của hắn, cầm vυ' cho hắn bú.

Được rồi, một người là đồ dâʍ ɖu͙© da đen vυ' to, một người là mỹ nhân trong sạch lạnh lùng, từ một cấp độ nào đó mà nói, hai người này đều có chung một suy nghĩ, đó chính là biến đối phương thành cɧó ©áϊ của mình.

Nói không được thì chỉ có thể làm thôi, thế lực ngang nhau lại không có cách nào phân ra thắng bại.

Cứ như vậy, Văn Ngôn Thịnh và Lệ Miểu mâu thuẫn với nhau suốt một học kỳ, đấu đến trường nghỉ đông đón tết cũng không về nhà, vẫn ở trong ký túc xá giày vò lẫn nhau.

Cho đến khi mạt thế giáng xuống.

Văn Ngôn Thịnh sau khi nhận ra mình thức tỉnh lôi hỏa song dị năng rất hưng phấn, anh cảm thấy lần này mình chắc chắn có thể áp đảo Lệ Miểu.

Khi anh nóng nảy đi tìm Lệ Miểu, lại nhìn thấy mái tóc đen của đối phương đã biến thành tóc bạc.

Lúc ấy Văn Ngôn Thịnh mắng một câu chết tiệt!

Đó chính là mỹ nhân tóc bạc, tình nhân trong mộng của bao nhiêu người.

Tuy rằng Lệ Miểu tóc đen đã rất xinh đẹp rồi, nhưng tóc bạc lại giống như một con đĩ câu người vậy.

Văn Ngôn Thịnh suýt chút nứиɠ trước mặt Lệ Miểu.