"Bệnh sạch sẽ của cậu lại nặng thêm rồi." Lệ Miểu bất mãn nói, nhưng vẫn đặt một nụ hôn tinh tế lên cổ Văn Ngôn Thịnh.
Sau khi nụ hôn từ cổ chậm rãi chuyển đến xương quai xanh, hơn nữa có xu hướng trượt xuống, Văn Ngôn Thịnh rốt cục cũng có chút cảnh giác, anh nắm cằm người yêu, nâng mặt đối phương lên trêu chọc nói: "Vợ à, không có thời gian làm tiếp chuyện đó đâu."
Tuy bây giờ Văn Ngôn Thịnh và Lệ Miểu vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, nhưng gọi đối phương là vợ đã là thói quen của anh từ nhỏ rồi. Anh còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Miểu, anh trai non nớt làm cho anh si mê, sau đó anh mới bắt đầu lăn lộn xin ông nội giúp anh cưới anh trai này về nhà.
Ông nội tức giận cầm gậy muốn đánh Văn Ngôn Thịnh nói ra mấy lời ngu xuẩn một trận nên thân, bởi vì người đó chính là cháu trai lớn của tư lệnh đại viện quân khu.
Nhưng sau đó cả hai người họ lại trở thành bạn tốt, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông chưa bao giờ tách ra khỏi nhau, sau khi thi đại học xong còn trở thành tình nhân của nhau.
Chỉ có điều là...
Văn Ngôn Thịnh nhìn mỹ nhân tóc bạc trước mắt, trong lòng thầm thở dài.
Những ngày được nhìn mà không được ăn không rốt cuộc khi nào mới có thể chấm dứt đây.
"Sao thế?" Lệ Miểu nhếch khóe miệng, hỏi.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của mỹ nhân tóc bạc hiện ra một nụ cười nhẹ, làm cho khí chất của hắn thêm vài phần dâʍ ɖu͙©, cả người đều sinh động hẳn lên.
Văn Ngôn Thịnh bị nụ cười của đối phương làm cho ngây ra, sau đó hoàn hồn chậm rãi nói: "Vợ à, nếu cậu muốn cũng không phải là không được, chúng ta đi tìm tài nguyên trễ một chút cũng không sao."
Lệ Miểu nghe xong, cúi người ôm lấy anh, dùng nửa người dưới đã cứng rắn cọ lên đối phương: "Hửm? Thế cậu có đồng ý mở chân ra cho tôi đυ. à?"
Mặc dù Văn Ngôn Thịnh đã quen với việc Lệ Miểu thốt ra những lời dâʍ đãиɠ từ đôi môi xinh đẹp của hắn, nhưng anh vẫn rất muốn chửi thề.
Thật sự nên để cho những người đang theo đuổi hắn bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Lệ Miểu.
Đây đâu phải là quý công tử trong truyền thuyết.
"Cậu mở chân ra trông đẹp hơn đấy." Văn Ngôn Thịnh phản bác.
Còn chưa nói xong, anh cảm giác được cánh mông trần trụi của mình đặt lên một vật cứng nóng bỏng tráng kiện.
Lúc này, Văn Ngôn Thịnh mới phát hiện mình hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên bàn học, mà Lệ Miểu thì lại quần áo chỉnh tề chen vào giữa hai chân mình.
Tư thế này trông không ổn mấy, hơn nữa lại còn rất nguy hiểm, cái thứ chống lên người anh có phải là hơi to hay không.
Nhưng mới cọ được vài cái, cái thứ đó đã cứng lên thêm.
Rõ ràng Lệ Miểu lớn hơn anh hai tháng, nhưng còn bốc đồng hơn cả anh nữa.
"Khụ khụ, tôi lấy tay giúp cậu nhé?" Văn Ngôn Thịnh vội vàng nói.
Lệ Miểu sờ lên cánh môi của anh, sâu kín nói: "Tôi dùng miệng giúp cậu rồi, dù sao cũng phải có qua có lại chứ."
"Cậu đùa tôi à." Văn Ngôn Thịnh chửi bới: "Thứ đó của cậu vừa thô vừa cứng, lần trước miệng tôi mỏi nhừ rồi mà cậu vẫn chưa chịu bắn ra.”
"Cảm ơn đã khen nhé." Lệ Miểu cười khẽ, hôn đối phương: "Cho nên dựa theo kích thước bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mà so sánh thì cậu làm bot có vẻ thích hợp hơn đấy.”
"Tôi cũng chả kém gì cậu, hơn nữa còn dài hơn cậu đấy." Văn Ngôn Thịnh không chút do dự từ chối.
"Dài hơn?" Lệ Miểu nhìn lướt qua nửa người dưới của đối phương, chậc lưỡi: "Lần trước cậu đo gian lận thì có."
"Tôi không gian lận!" Văn Ngôn Thịnh phản bác: "Rõ ràng tôi lớn hơn cậu, vừa thẳng vừa dài chắc chắn sẽ làm cho cậu rất thoải mái, nào giống cái thứ của cậu vừa xấu vừa khó coi, đã thế mới có một giây đã bắn ra thì đúng là xấu hổ quá.”
Nghe được chữ bắn ra, Lệ Miểu ho nhẹ hai tiếng nói: "Lần đầu tiên là do không có kinh nghiệm, sau đó chẳng phải là lần nào tôi cũng lâu hơn cậu sao. Hơn nữa của tôi còn to hơn của cậu, có thể cạ cậu thoải mái lắm đấy."