Cái gì mà “thử đủ loại tư thế”, Tô Li đỏ mặt, tỏ vẻ nghe không hiểu gì hết.
Vì giữ bí mật về thân phận của Lục Khiên, cô muốn anh tránh đi khi cô ký hợp đồng.
Lục Khiên ôm chặt cửa phòng họp, sống chết cũng không chịu rời đi nhiều hơn một bước.
Tô Li: “Anh không cần lo lắng, em chỉ ký hợp đồng mà thôi, có thể gặp nguy hiểm gì được chứ!”
Nhưng tay gấu của Lục Khiên giống như tùy ý mà nắm lấy cây đèn cạnh cửa, biểu cảm vô cùng kiên trì.
Tô Li: “…”
Cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp, luôn mồm dặn dò chồng: “Vậy thì không cho phép anh tự tiện xông vào phòng họp.”
Lục Khiên trầm mặc gật đầu đồng ý.
Lúc này Tô Li mới yên tâm quay lại phòng họp, nói ra yêu cầu: “Xin giúp tôi liên lạc phòng nhân sự.”
Âm thanh điện tử lập tức vang lên:
[Đang liên lạc, xin chờ một lát.]
Không quá hai giây, mặt tường lại lui về sau, cả căn phòng biến thành một chiếc lá cây to.
Tô Li đứng trên lá của một cây cổ thụ cao lớn, dưới chân có cảm giác phập phồng nhẹ nhẹ vì chiếc lá đang rung rung theo gió.
Tô Li không dám cử động. sợ không cẩn thận sẽ ngã xuống, cô chỉ có thể di chuyển tròng mắt để quan sát xung quanh.
Cái cây cô đang đứng có vỏ mà xám nâu, thô dày, lá rất lớn, nhìn giống như hình bầu dục, thùy lá hình mũi kim, đỉnh hình nón, bề mặt màu xanh đậm, rất lộng lẫy.
Bốn phía cũng không có cây cối nào khác nên tầm mắt rất trống trải.
Tô Li ngẩng đẩu, phía trên là bầu trời màu cam nhạt, trên đó chứa đầy những ngôi sao, tạo cho người khác cảm giác áp lực, giống như những ngôi sao đó có thể rơi trúng đầu mình bất cứ lúc nào vậy.
Điều này khiến người mắc chứng sợ độ cao như là Tô Li cảm thấy không thoải mái, cô không dám tiếp tục nhìn lên trời mà chủ động chào hỏi để dời đi lực chú ý của bản thân.
“Xin hỏi có ai không?”
Vừa dứt lời, phiến lá mà cô đứng rung lên, một đứa bé tròn tròn xuất hiện phía đối diện.
Làn da của đối phương màu xanh lục, hòa cùng một thể với lá cây nên rất khó để thấy được toàn bộ diện mạo.
“Xin chào~” Giọng nói của cậu mềm mại, âm cuối ngọt ngào, tạo cảm giác vô cùng thân thiết.
“Tôi là trưởng phòng nhân sự, tên là La Mật, thân phận là người – sa kê, giới thực vật, lớp thực vật hai lá mầm, họ dâu tằm.”
Tô Li sửng sốt, cô không ngờ đối phương lại là người biến đổi gen thực vật.
Cô cũng nhập gia tùy tục, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Tô Li, thân phận là giới động vật, lớp vυ', họ người, tôi chắc là người thuần chủng nhỉ?”
La Mật cười gật đầu: “Tôi phụ trách tuyển dụng cô, tất nhiên biết cô tới từ Trái Đất, là người thuần chủng~”
Đợi đối phương đến gần hơn một ít, Tô Li mới nhìn rõ mặt của cậu: gương mặt trẻ em bình thường, không có tính công kích cũng không để lại ấn tượng sâu đậm.
Tuy vẻ ngoài rất bình thường nhưng trên người cậu lại có một mùi hương rất đặc biệt, thoang thoảng…
Tô Li lén hít sâu một hơi, nghĩ nghĩ, một lúc lâu sau mới nhớ ra, hóa ra là vị ngọt khi nướng bánh mì!
Lập tức ký ức về miếng bánh mì mềm xốp ngọt ngào ngon miệng ập đến, khiến cô không thể không lặng lẽ nuốt nước miếng.
Muốn ăn một miếng quá đi!
La Mật đột nhiên nhìn về phía Tô Li, cảnh cáo cô: “Rất nhiều người có cảm giác muốn ăn tôi, vậy nên tôi đều đề nghị bọn họ ăn no rồi hãy đến tìm tôi làm việc. Có điều hôm nay là trường hợp đặc biệt, cô là do hiệu trưởng đẩy nhanh trình tự giải quyết nên tôi không thể không mạo hiểm tính mạng để phục vụ cô~”
Tô Li: “…”
La Mật rất sợ Tô Li nhất thời xúc động, không nhịn nổi mà lao lại đây cắn mình nên đặc biệt cảnh cáo cô:
“Cô có thấy bầu trời đầy sao kia không? Thực ra đó không phải là ngôi sao mà là quả cầu năng lượng mà tôi thu thập, nếu cô cắn tôi thì chúng sẽ rơi xuống đập chết cô đó!”
Tô Li vội vàng giải thích trấn an trưởng phòng đang khẩn trương vì động tác nuốt nước miếng của cô: “Tôi, tôi đã ăn rồi.”
Lúc này La Mật mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nói chuyện chính.
“Đãi ngộ của cô mỗi tháng là ba bình dịch chữa trị gen, hợp đồng kéo dài 50 năm, nội dung công tác mời liên hệ với chủ nhiệm phụ trách thực tập để tìm hiểu, mỗi ba năm sẽ có một lần tăng lương, cụ thể mời liên hệ hiệu trưởng.”
“Vì thân phận của cô đặc biệt nên cô không thể tham gia rất nhiều hoạt động phúc lợi của học viện, khi đó phòng tài vụ sẽ hoán đổi thành những thứ khác tương đương cho cô, tình huống cụ thể mời thương lượng với phòng tài vụ.”
Không biết có phải vì muốn bảo vệ mình hay không mà Tô Li có cảm giác tốc độ nói chuyện của La Mật nhanh gấp đôi, cảm giác như muốn nhanh chóng xong việc để tiễn cô đi vậy.
Tô Li cũng rất bất đắc dĩ: Tôi thực sự không muốn ăn cậu, cậu không cần khẩn trương như vậy mà…
La Mật lấy từ trong túi ra một tấm bảng phát sáng, ném cho Tô Li: “Được rồi, nếu không còn gì chưa rõ nữa thì mời ấn dấu vân tay xuống góc dưới bên phải.”
Cậu nhất quyết không tới gần Tô Li một bước, dù biết cô không có tính công kích nhưng vẫn phải đề phòng.
Tô Li vội vàng tiếp bảng phát sáng mà đối phương ném qua, cô nhìn lướt qua điều khoản, thấy không có vấn đề gì, đang chuẩn bị ấn dấu tay lại phát hiện không có mực đóng dấu.
“Mực đóng dấu ở đâu vậy?”
La Mật trả lời: “Mực đóng dấu là cái gì? Không cần mấy thứ linh tinh đó, cô cứ đè dấu tay xuống rồi nói ‘trao quyền ký kết hợp đồng’ là được, tấm bảng sẽ tự động phân biệt tin tức gen qua mồ hôi.”
Tô Li làm theo, cô ấn ngón tay xuống khung vuông ở góc phải bên dưới, nói: “Trao quyền ký kết hợp đồng.”
Một giây sau, cô thấy ngón tay có hơi ngứa, nhấc lên thì thấy ô vuông vốn trống không đã xuất hiện ảnh chụp của bản thân.
Thần kỳ là bức ảnh này còn có thể cử động, nó đang nở nụ cười mỉm với Tô Li.
Nhiệm vụ của La Mật đến đây là xong, cậu nói: “Cô đặt hợp đồng trên lá cây rồi đi về là được.”
“Ngoài ra, cô nhớ mai phải đúng giờ tham dự hội thảo giảng dạy, nhóm học sinh đầu tiên sẽ được đưa đến Cửa hàng số ① trong vòng một tuần sau khi kết thúc hội thảo, xin chú ý để tiếp nhận.”
“Trợ lý của cô sẽ thông báo cho cô biết những việc này, hiện tại cô có thể đến phòng tài vụ nhận dịch chữa trị gen.”
Hoàn thành đủ các bước, La Mật gấp gáp cắt đứt liên lạc, dù cậu biết Tô Li có lao đến cũng không cắn được cậu nhưng cậu vẫn không muốn đối mặt với nguy cơ bị cắn đâu.
Căn phòng Tô Li đứng lại lần nữa trở về như cũ, cô ngẩng đầu nhìn lên không trung, hỏi: “Xin hỏi cậu chính là trợ lý của tôi sao?”
Âm thanh điện tử lập tức trả lời:
[Đúng vậy]
Tô Li không rõ rốt cuộc đối phương dùng cách nào để tồn tại với Cửa hàng số ①, nhưng vì để công việc sau này có thể tiến hành thuận lợi, cô vẫn rất thân thiện hỏi: “Xin hỏi cậu tên là gì vậy? Nếu sau này tôi có việc cần thì làm thế nào để liện hệ với cậu?”
[Tôi tên là A Nhất, là trí tuệ nhân tạo của Cửa hàng số ①.]
[Chỉ cần cửa hàng trưởng ngài ở trong cửa hàng thì lên tiếng là có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.]
Tô Li: “Nếu tôi không ở trong cửa hàng mà hiệu trưởng có việc gấp tìm tôi thì cậu liên lạc với tôi bằng cách nào?”
[Tôi sẽ gửi tin tức đến di động của ngài, xin chú ý kiểm tra.]
Tô Li: “Ồ, vậy làm phiền cậu.”
[Không có gì.]
Tô Li: “Hiện tại hãy giúp tôi liên hệ với phòng tài vụ.”
[Được, xin chờ một lát.]
Qua vài giây, vách tường màu xanh nhạt vẫn như cũ không thay đổi, chốc lát sau, A Nhất quay lại nói:
[Rất xin lỗi, khiến cửa hàng trưởng đợi lâu, trưởng phòng tài vụ đã xin nghỉ về nhà.]
[Ngài ấy có gửi tin nhắn cho ngài, xin hỏi ngài có đồng ý nghe hay không?]
Tô Li: “Đồng ý.”
Cô có hơi lo lắng, nhận dịch chữa trị chậm một ngày thì mẹ cô sẽ đau đớn thêm một ngày.
[Hiện tại truyền phát tin nhắn cho ngài.]
Sau đó Tô Li liền nghe thấy giọng nam trầm thấp, tràn ngập từ tính, dùng giọng nói này cũng có thể trở thành đại thần của những người thanh khống.
Ngữ khí của đối phương đầy ý xin lỗi, hắn nói: “Xin chào cô giáo Tô, rất xin lỗi cô, trong nhà có việc gấp nên không thể gặp cô, rất xin lỗi.”
“Ba bình dịch chữa trị gen dùng để chữa trị rối loạn lặp lại CAG trinuleotide trong cặp nhiễm sắc thể số bốn, loại dịch chữa trị này có rất ít nơi sản xuất, cần định chế đặc biệt nên không thể lập tức đưa cho cô.”
“Tôi đã yêu cầu thợ ưu tiên thực hiện đơn của cô, mong cô kiên nhẫn chờ đợi, nếu không có gì bất ngờ thì nó sẽ được gửi đến cùng với nhóm học sinh đầu tiên đến hành tinh mẹ.”
“Chúc cô sớm khỏe mạnh trở lại, hẹn gặp lại.”
Tuy trong lòng có hơi tiếc nuối nhưng Tô Li biết đây là chuyện không thể cưỡng cầu, có thể có cơ hội nhận dịch chữa trị gen đã khiến cô rất thỏa mãn rồi.
Cô mở cửa phòng họp, thấy Lục Khiên nghiêm túc nhìn mình: “Thế nào? Lấy được dịch chữa trị rồi sao?”
Tô Li lắc đầu, cười trả lời: “Dịch chữa trị cần định chế, không đến ngay được. Nhưng không sao, bệnh múa giật Huntington là bệnh mãn tính, cũng chỉ là mấy ngày thôi, không phải không chờ được.”
Lục Khiên đột nhiên ôm chầm lấy Tô Li, hai tay đặt sau lưng cô, lộ ra đường cong quyến rũ, cơ bắp rắn chắc, anh liếʍ liếʍ khóe môi, chôn đầu ở cổ Tô Li, hỏi cô:
“Cần trẫm an ủi sao? Phương diện nào cũng được…”
Giờ Tô Li mới nhận ra có gì đó không thích hợp, trước kia Lục Khiên gợi cảm thâm tình nhưng rất khắc chế, để ý tới cảm xúc của vợ.
Mạnh thì sợ cô đau, nhiều thì sợ cô không chịu nổi, dù là trong quá trình gì gì kia, chỉ cần Tô Li nhíu mày thì động tác của anh sẽ nhẹ nhàng hơn, sợ làm cô bị thương.
Chính là điển hình của việc yêu thương vợ như công chúa hạt đậu.
Nhưng từ khi Lục Khiên khôi phục thân phận người – gấu trúc, không biết có phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới du͙© vọиɠ nguyên thủy gì hay không mà nhu cầu ở phương diện kia đột nhiên tăng lên, lại còn rất mẫn cảm, hơi một chút liền muốn bổ nhào vào cô.
Tô Li sợ chồng nhất thời xúc động, xử lý cô ngay tại chỗ, tuy A Nhất chỉ là trí tuệ nhân tạo nhưng vẫn có cảm giác bị rình mò.
Cho nên cô đỏ mặt, vội hô: “Cửa hàng số ①, đóng cửa.”
Chỉ trong nháy mắt, Tô Li cùng Lục Khiên đã quay lại sofa ở chung cư.
Lục Khiên lẳng lặng nhìn Tô Li, nhìn đến mức khiến cô hô hấp rối loạn, giống như linh hồn sắp bị câu đi mất.
Anh cười nhẹ, hỏi cô: “Thế nào? Muốn trẫm ‘dùng sức ~’ an ủi em sao?”
Tô Li cậy mạnh, nói: “Không phải anh nói em là sen của anh sao? Anh đối đãi với sen như vậy?”
Biểu cảm của Lục Khiên cứng đờ, lập tức buông Tô Li ra, chân dài sải bước vào phòng ngủ, lục tung đồ đạc rồi cầm hai quyển sổ màu đỏ quay lại.
Anh vô cùng nghiêm túc dạy dỗ A Li bảo bối: “Trẫm thừa nhận em là sen là cố ý nâng cao địa vị của em! Em đã cùng trẫm ký kết hôn nhân, mong em ý thức được bản thân một cách rõ ràng.”
“Trẫm có chứng cứ!”
Nói xong liền đong đưa giấy chứng nhận kết hôn trước mặt Tô Li, còn mở ra đọc từng chữ cho cô nghe, đến số hiệu cũng không tha, giống như sợ Tô Li đổi ý.
Tô Li: “…”
Đột nhiên không biết phải trả lời thế nào, cô định đứng dậy, ngực lại bị Lục Khiên đè chặt.
Tô Li cảm nhận được nhiệt độ nóng bóng đến từ bàn tay của chồng, cô thẹn thùng nói sang chuyện khác: “Em, em đến ban công xem lô hội thế nào…”
“Tự dưng trồng lô hội làm gì, đến đây, chúng ta cùng nhau trồng ‘dâu tây’!”
Lục Khiên dùng một tay nhấc bổng Tô Li, còn vỗ nhẹ lên mông cô, nhanh chóng bước vào phòng ngủ, chuẩn bị trồng ‘dâu tây’ cả đêm.
Có thể nói là vô cùng chăm chỉ và nỗ lực.